Trầm Mộc Bạch nhét một miếng khoai tây chiên, nhìn tiểu nam chính trên sân khấu nói, "Cậu lại nói đùa cái gì?"
Hứa Lâm thấy cô thần tình trên mặt không giống giả mạo, hỏi, "Vậy cậu biết An nam thần nói công chúa là ai không?"
Trầm Mộc Bạch "Tớ cũng muốn biết."
Cô yên lặng nghĩ đến, tiểu nam chính cũng bắt đầu có bí mật nhỏ của bản thân.
Nghĩ đến đây, liền không nhịn được thở dài một hơi, có loại cảm giác cải trắng nhà mình trồng bị người đào đi.
Thời điểm kết thúc, mặt trời ánh sáng lờ mờ đã đạt tới mặt đất, các học sinh liên liên tục tục thu thập đồ đạc xong rời đi trường học.
Tại chỗ trước kia chờ tiểu nam chính đến, Trầm Mộc Bạch nhìn đồng hồ, phát hiện còn có ba phút thì có xe đường 11.
Thật xa liền thấy đối phương bên trong đám người lộ ra càng đáng chú ý, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng hướng cô đi tới, trên mặt tinh xảo mang mỉm cười nhu hòa, sau lưng toàn bộ bầu trời màu vàng kim đều hóa thành vật làm nền.
Trầm Mộc Bạch vẫy vẫy tay nói, "Tử Dục, chúng ta đi mau, xe sắp tới."
An Tử Dục lại ngừng ở trước mặt cô xa mấy bước, cong cong con mắt, tiếng nói trầm thấp, "Lạc Lạc, còn nhớ rõ khi còn bé, cậu cõng tớ về nhà một lần không?"
Trầm Mộc Bạch ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ lại một chút khi còn bé, "Nhớ kỹ, lần kia cậu ở trong tiết thể dục ngã một phát, rách một lớp da." Cô nói đến đây bản thân cũng nhịn không được cười một lần, khi đó tiểu nam chính chơi cũng vui, không giống hiện tại.
An Tử Dục cúi đầu nhìn thiếu nữ, cong môi, "Chúng ta tới trao đổi một lần vị trí có được hay không?"
Trầm Mộc Bạch "Tử Dục, đừng nói giỡn, bằng không chúng ta liền không đuổi kịp xe."
An Tử Dục trong mắt lộ ra điểm hoài niệm, bên môi lộ ra một chút ý cười, "Khi đó tớ nói lần sau muốn cõng cậu, cậu nói cậu rất nặng, tớ cõng không được."
Kỳ thật hắn rất hâm mộ bản thân khi còn bé, thậm chí có chút ghen ghét, có thể ỷ vào thiên chân vô tà tuổi tác không kiêng nể gì cả đến gần, không có chút nào cố kỵ. Mà không phải giống bây giờ, sợ mình đè nén không được nội tâm tham lam cùng dục vọng, sợ đối phương sẽ bị bản thân bị dọa cho phát sợ.
Trầm Mộc Bạch nén cười nói, "Đó là bởi vì tớ sợ lời nói thật, sẽ đả kích tới cậu lòng tự trọng nho nhỏ của nam tử hán."
An Tử Dục có chút nhấc lên vành môi, con ngươi như lưu ly nhìn chăm chú lên thiếu nữ trước mắt nói, "Thẳng đến thời điểm cấp hai tớ cũng không có cao hơn so với cậu."
Trầm Mộc Bạch buồn bực nói, "Về sau cậu cao lên thật nhanh." Giống là nghĩ tới chuyện gì, cô trầm mặc không nói, ngước mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn tiểu nam chính một chút.
An Tử Dục khẽ rũ xuống đôi mắt, rất nhanh nâng lên, dẫn ra một vòng nhu hòa cười, "Đã qua rất lâu rồi."
Tại trong mắt Trầm Mộc Bạch, tiểu nam chính cô đơn làm cho đau lòng ghê gớm.
Vì hòa hoãn một lần chủ đề, cô ra vẻ buông lỏng nói, "Cậu xem hiện tại tớ đều phải nhón mũi chân mới có thể sờ đến đầu cậu, làm sao uống sữa tươi cũng không cao hơn bao nhiêu."
An Tử Dục khẽ cười nói, "Vậy có muốn cho cậu một cơ hội hay không."
Trầm Mộc Bạch có chút không rõ nhìn sang, "Hả? Cơ hội gì?"
An Tử Dục xoay người sang chỗ khác, nghiêng mặt cong môi cười nói, "Cậui không phải là không muốn nhón mũi chân sờ đến đầu tớ sao?"
Trầm Mộc Bạch sờ lỗ mũi một cái nói, "Tử Dục, đừng làm rộn."
An Tử Dục nói khẽ, "Về sau tớ về nhà hỏi mẹ, mẹ nói uống nhiều sữa bò cao ra liền có thể cõng nổi Lạc Lạc, tớ uống sữa bò rất lâu, vẫn là không có tác dụng."
Hắn nói đến đây, cong mắt cười cười, "Về sau chúng ta đều đã lớn rồi."