Nam sinh bị khuôn mặt âm trầm làm giật nảy mình, nhỏ giọng lầm bầm một câu, quay người đi ra ngoài.
Lúc này nhà vệ sinh chỉ còn lại có Lý Lệ, hắn ta nhìn xem trong gương bộ dáng đầy tia máu, lần nữa hướng trên mặt mình tạt mấy cái nước lạnh.
Vòi nước nước ào ào ào vang lên, sau lưng truyền tới một tiếng bước chân, càng ngày càng gần.
Mới đầu Lý Lệ cũng không hề để ý, thẳng đến đối phương đi đến bên cạnh hắn ta mở ra một bên vòi nước, đem đôi tay thon dài trắng nõn để đến phía dưới không nhanh không chậm cọ rửa, mà trong gương phản chiếu đi ra gương mặt kia, rõ ràng là An Tử Dục.
Đối phương nâng lên mắt, cười khẽ một tiếng, "Thật là đúng dịp."
Lý Lệ lúc này còn đắm chìm trong thất bại trận đấu kia, lúc này sắc mặt tự nhiên cũng đẹp mắt không được bao nhiêu, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Chúc mừng cậu."
An Tử Dục bên môi tràn ra một vòng nụ cười lạnh nhạt, "Nhưng hình như bạn học Lý, rất không cam tâm nha."
Lý Lệ hung hăng nhíu mày, rốt cục phát hiện không thích hợp, thế là quay sang nói, "Cậu đây là ý gì?"
An Tử Dục ánh mắt thủy chung dừng lại ở trên gương, nghe được câu này không nhanh không chậm nói, "Câu nói kia của cậu trước khi thi đấu rất nhiều người đều nghe, cũng bao gồm tôi."
Bị đâm chọt chỗ đau, nhất là đối phương là người đoạt hạng nhất Lý Lệ sắc mặt càng ngày càng khó coi, "An Tử Dục, tôi với cậu hẳn là không có quan hệ gì."
An Tử Dục làm bộ kinh ngạc nói, "Bạn học Lý tại sao nhìn ra như vậy nha?"
Lý Lệ cười lạnh một tiếng, "Tôi không phải người ngu."
Mở mắt ra, trong con ngươi như lưu ly ý cười không đạt đáy mắt, An Tử Dục nói, "Tất nhiên bạn học Lý đều đã nhìn ra, cái kia tôi cũng có chuyện nói thẳng." Bên môi ý cười lạnh lùng, hắn mở miệng nói, "Cách xa cô ấy một chút."
Lý Lệ bị chọc giận quá mà cười lên, "Ha ha ha, cậu không cảm thấy cậu nói chuyện rất buồn cười sao An Tử Dục? Lạc Lạc và cậu chỉ là tình nghĩa từ nhỏ đến lớn, cậu dựa vào cái gì can thiệp sinh hoạt cá nhân của cậu ấy." Bên môi câu lên một vòng nụ cười mỉa mai, "Trong trận đấu là cậu cố ý?"
An Tử Dục nhẹ giọng cười cười, "Đã bị cậu nhìn ra.."
Một loại biệt khuất phẫn nộ cùng không chỗ có thể phát khuất nhục làm cho Lý Lệ đáy mắt đỏ lên, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói, "Đùa nghịch người khác chơi rất vui sao?"
An Tử Dục cong môi nói, "Tôi chỉ là nhìn cậu không vừa mắt mà thôi."
Lý Lệ chế trụ xúc động muốn một quyền vung tới, hít một hơi thật sâu nói, "Ha ha, Lạc Lạc biết rõ cậu trước mặt một đằng phía sau một nẻo không? Cô ấy biết rõ cậu căn bản chính là cố ý làm bộ suy yếu để cho cô ấy vì cậu lo lắng lau mồ hôi sao? Không biết đi, An Tử Dục, cậu có tin tôi hiện tại liền đi nói cho cô ấy không."
An Tử Dục nâng mắt, thẳng tắp nhìn về phía đáy mắt hắn ta, khẽ cười nói, "Cậu nói, cô ấy sẽ tin cậu, hay là tin tôi?"
Bầu không khí có trong nháy mắt tắc nghẽn, lời nói kẹt tại trong cổ họng thủy chung không phát ra được.
Vang lên bên tai một tiếng cười khẽ giống như ác ma.
"Cậu xem, ngay cả chính đáy lòng cậu đều có đáp án."
Lý Lệ kìm nén một hơi, Đúng! Hắn ta không hề có một chút niềm tin! Nhưng nhìn gương mặt trước mắt này nói cười yến yến, mặt ngoài là nam thần trong suy nghĩ của đám người, sau lưng lại có một ác ma tâm. Trong lòng của hắn không khỏi rùng mình một cái, có chút giật giật bờ môi, "Đúng, tôi là không sánh bằng nhiều năm tình nghĩa của các cậu, nhưng là cậu vĩnh viễn không thể ở bên người Lạc Lạc cả một đời." Hắn ta cười lạnh một tiếng, "Lạc Lạc không biết cậu thích cô ấy? Cậu cảm thấy nếu như cô ấy biết rõ cậu nhưng thật ra là loại người này, nhất định sẽ rời đi rất xa."