Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 354




"Kỳ thật tớ cảm thấy hắn dáng dấp cũng liền như vậy đi, bất quá thanh mai của hắn nhưng lại rất xinh đẹp."

Bất quá mặc cho bọn họ làm sao chua, trình độ An Tử Dục được hoan nghênh người sáng suốt đều có thể trông thấy, hơn nữa thậm chí còn có không thiếu nữ sinh nguyện ý 'Phản bội' lớp nhà mình cổ vũ cho hắn.

Bên kia An Tử Dục đang làm nóng người, hắn mặc quần áo thể thao màu trắng, trên mặt tinh xảo không thể bắt bẻ mang theo một vòng nụ cười nhàn nhạt, bởi vì khí chất cùng thân hình, vô luận làm cái gì cũng để cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Một bên nữ sinh nước miếng đều muốn chảy xuống, "Oa oa oa, tớ muốn về nhà nói cho mẹ tớ biết, trong trường học có một Vương tử bên trong manga đi ra!"

"Con mắt! Con mắt a! A a a a không được hắn nhìn về bên này, ai cho tớ thêm một lần máu đi! Tớ muốn tử trận!"

"Tớ thề, tớ nhất định phải từ lúc sinh thời đem hắn đuổi tới tay!"

"Vóc người đẹp mắt, thanh âm êm tai, ngón tay xinh đẹp, xương quai xanh gợi cảm, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, thân cao một mét tám, hoàn toàn chính là nam thần bản định chế! Tớ cảm thấy thi đậu Lạc Nhân cao trung là tớ cả một đời làm qua lựa chọn chính xác nhất!"

"Cho nên nói? Hắn rốt cuộc là đang nhìn ai?"

"Tớ tớ tớ! Nhất định là tớ!"

"Cậu thôi đi được không? Nam thần mới không muốn thấy cậu một quả bí lùn."

"Tớ nhổ vào, nói thật giống như cậu cao bao nhiêu bao nhiêu làm như xinh đẹp lắm ý!"

Thu tầm mắt lại, An Tử Dục khẽ rũ xuống đôi mắt, ai cũng thấy không rõ thần sắc đáy mắt hắn.

Nam sinh cũng mặc quần áo thể thao màu trắng vỗ vai hắn một cái nói, "Tử Dục, cậu vừa rồi đang nhìn cái gì? Thi đấu sắp bắt đầu rồi."

An Tử Dục ngước mắt, con ngươi như lưu ly trong ý cười không đạt đáy mắt, hắn ôn hòa nói, "Không có gì."

Trầm Mộc Bạch kém chút đem hạng mục nhớ lộn, thời điểm cô nhớ tới, mới phát hiện thi đấu một trăm mét đã sắp bắt đầu.

Cô thật vất vả chạy tới sân bãi, phát hiện dùng người ta tấp nập để hình dung cũng không đủ.

Thở một hơi, Trầm Mộc Bạch tìm một nơi so sánh với chỗ khác người ít hơn một chút chen vào.

Tiếng súng đã vang lên, An Tử Dục giống như là có cảm ứng đồng dạng ngước mắt nhìn bên này một chút.

Trầm Mộc Bạch cấp bách trợn mắt, thầm nghĩ tiểu nam chính người ta đều chạy rồi nha.

An Tử Dục lộ ra một cái mỉm cười nhàn nhạt, sau một khắc thân thể giống như là mũi tên vận sức chờ phát động, đột nhiên mà phóng tới phía trước.

Tốc độ của hắn rất nhanh, dù cho xuất phát chạy so người khác chậm một chút, đều đã chạy qua mấy tuyển thủ.

Hiện trường nữ sinh vì hắn cao giọng thét chói tai vang lên, tiếng a a a a hoa si liên tục không ngừng.

An Tử Dục tốc độ càng lúc càng nhanh, đôi chân dài đặc biệt chú ý, thời điểm hắn mỗi lần vượt qua một người, những nữ sinh kia tiếng thét chói tai liền càng ngày sẽ càng lớn.

Thời điểm hắn cùng người đang dẫn đầu chạy song song, các nữ sinh hô hấp cũng không tự chủ được nín hơi, mắt không hề nháy một cái nhìn chăm chú lên.

Cuối cùng An Tử Dục nhanh hơn một bước đến điểm cuối cùng.

Tất cả nữ sinh đều vì hắn kêu gào, "A a a a a cực kỳ đẹp trai!"

Trầm Mộc Bạch cũng thở phào một hơi, lại không thể đoán được đối phương sau khi tuyên bố kết quả, trực tiếp đi tới.

Nữ sinh bên cạnh lập tức liền muốn bạo động, "Oa oa oa, nam thần đến đây!"

"Khăn mặt khăn mặt, khăn mặt của tớ đâu!"

An Tử Dục ở trước mặt Trầm Mộc Bạch ngừng lại, bên môi ý cười nhàn nhạt, "Tớ còn tưởng rằng cậu đã quên."

Trầm Mộc Bạch cười khan nói, "Tớ làm sao lại quên." Chính là kém chút nhớ lộn mà thôi.

An Tử Dục giống như là đoán được cái gì, hắn hơi câu lên khóe môi, "Có phải liếc mắt liền thấy tớ hay không."