Hệ thống ý vị không rõ cười lạnh một tiếng.
Trầm Mộc Bạch không nghe thấy, tâm tình đặc biệt kích động cùng tiểu nam chính chơi tiếp.
Tiểu nam chính quả nhiên là tân thủ, Trầm Mộc Bạch ngay từ đầu hoàn toàn là treo lên đánh, càng về sau, đối phương giống như có chút kinh nghiệm, cô đối phó cũng không giống lúc đầu dễ dàng như vậy, nhưng Trầm Mộc Bạch đến cuối cùng nhất định là thắng.
Cô mừng khấp khởi toe toét, hoàn toàn không có loại cảm giác tội lỗi khi dễ tân thủ.
Trầm Mộc Bạch mình cũng rất tuyệt vọng nha, dù sao thời gian dài bị hệ thống treo lên đánh lấy, lúc này đến một tiểu nam chính, loại tâm tình biệt khuất kia cuối cùng cũng có thể phát.
Cho nên mấy ngày tiếp đó, cô không có việc gì đều sẽ len lén lôi kéo tiểu nam chính chơi trò chơi với nhau, hoặc là nhà cô, hoặc là nhà đối phương, hai người giống như là một đôi thanh mai trúc mã trầm mê game online, quên bây giờ là năm nào.
Nhưng gần đây Trầm Mộc Bạch lại ỉu xìu, bởi vì cô phát hiện số lần tiểu nam chính thắng càng ngày càng nhiều, hơn nữa thắng thời gian càng lúc càng ngắn, loại sợ hãi bị hệ thống chi phối lại nổi lên trong lòng, không, còn muốn càng nhận đả kích.
Trầm Mộc Bạch vô cùng u oán nhìn đối phương nói, "Cậu không thể nhường cho tớ một chút sao?"
An Tử Dục cười đến ôn hòa, "Lạc Lạc hi vọng tớ nhường cho cậu sao?"
Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu.
Sau đó cô biết lỗi rồi, nắm đấm đánh vào bông cảm giác thắng ý nghĩa một chút đều không có, Trầm Mộc Bạch tức giận nói, "Đến nha, tổn thương lẫn nhau nha!"
Bị tổn thương chỉ có chính cô.
Trầm Mộc Bạch bị đả kích lớn, chơi trò chơi số lần càng ngày càng ít, cũng không thức đêm.
Hệ thống, "Đến nha, chế tạo nha."
Trầm Mộc Bạch, "Bản thân tự chơi đi."
Hệ thống như vậy ngược cô, cô cho tới bây giờ cũng là giống đánh tiểu cường bất tử, chết rồi lại nổi lên. Nhưng là tiểu nam chính cũng không giống nhau, hắn mới chơi hơn mười ngày, tâm hồn triệt triệt để để đả kích trong lòng Trầm Mộc Bạch lưu lại không thể xóa nhòa tổn thương, cô lại cũng không muốn chơi trò chơi nữa.
Sau đó cô hữu khí vô lực nới với tiểu nam chính "Tử Dục, tớ về sau không thể chơi trò chơi với cậu nữa."
An Tử Dục cười đến ôn nhu, "Lạc Lạc không chơi mà nói, tớ cũng không chơi."
Trầm Mộc Bạch áy náy "Như vậy không tốt đâu."
An Tử Dục cong cong con ngươi "Dù sao tớ cũng là tùy tiện chơi đùa mà thôi."
Trầm Mộc Bạch ngực trúng một tiễn, oa một hơi máu phun ra.
Các học sinh kiểu gì cũng sẽ nhàm chán đến muốn làm một số việc, trừ bỏ bát quái bên ngoài, trong chuyện bình chọn hotboy hotgirl cũng khá là cảm thấy hứng thú.
Mỗi một giới tân sinh đến, Lạc Nhân cao trung hotboy hottgirl đều phải đổi một lần.
Năm ngoái, cấp ba Tô Hà tụt lại, hiện tại Doãn Thiên Hạ học lớp mười một 41 phiếu, cho nên bây giờ hotgirl là Doãn Thiên Hạ.
Bọn họ bỏ phiếu hình thức là ở trên diễn đàn tiến hành, đăng lên một tấm danh sách bình chọn nữ sinh, sau đó tiến hành đại chúng bỏ phiếu.
Trầm Mộc Bạch đối với cái này không có hứng thú, tự nhiên cũng sẽ không chú ý.
Ngồi cùng bàn Hứa Lâm than thở bên tai cô nói, "Giang Lạc Lạc, cậu không được chọn."
Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng.
Hứa Lâm thấy cô một chút cũng không thất lạc, kỳ quái nói, "Cậu không thương tâm không khổ sở sao?"
Trầm Mộc Bạch "Cái này có gì mà đau lòng?"
Hứa Lâm chậc chậc chậc nói "Nếu là người nào cũng tâm tính tốt như vậy mà nói, liền sẽ không làm ra việc quẹt vé, vị trí hotgirl này cũng sẽ không rơi lên đầu cậu."
Trầm Mộc Bạch cắn một miếng sô cô la.
Hứa Lâm nhìn mặt cô, "Bất quá nói thật, tấm ảnh của cậu sắc đẹp so sánh trong cùng một đám PS, thực sự là đủ nổi bật."