Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 348




Nói như thế nào đây?

Chính là câu lạc bộ của bọn họ luôn luôn là những người thoạt nhìn thân thể tương đối cường tráng, đẹp trai tỏa nắng, thoạt nhìn tương đối yêu thích vận động.

Mà cái vị trước mắt này, da thịt trắng noãn, khuôn mặt tinh xảo không thể bắt bẻ, nhất là con ngươi mang theo một chút ý cười, quả thực giống như là Vương tử từ trong tranh bước ra. Dáng người mặc dù thon dài hoàn mỹ, nhưng thoạt nhìn không hề giống người hay vận động, nhất là cái tay giống như tác phẩm nghệ thuật, nói là trời sinh thích hợp lấy ra đánh đàn dương cầm cũng không đủ.

Chỉ có như vậy một vị coi như cái gì cũng không làm, liền có thể mê đảo một nhóm lớn nữ sinh, vậy mà muốn đến câu lạc bộ điền kinh của bọn họ.

Ngay cả vô số học tỷ nhìn thấy hắn lần đầu tiên, cũng không nhịn được thất thần mấy giây, học trưởng ở bên cạnh lôi kéo, mới đột nhiên lấy lại tinh thần, "Học đệ, cậu xác định cậu không đi sai câu lạc bộ?"

Bên môi tràn ra một vòng nhu hòa mỉm cười, An Tử Dục nhìn học tỷ nói, "Không có."

Học tỷ phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy đáng tiếc, dù sao trong câu lạc bộ số lượng người bị rám đen cũng không ít, nam thần như này nên ngồi ở trong phòng đàn dương cầm, hoặc là vẽ tranh được không, nhưng là vừa nghĩ tới có thể hàng ngày nhìn thấy vị học đệ này, lại không khỏi có loại cảm giác nhặt được bảo vật, vì vậy nói, "Vậy thì tốt, cậu tới điền một lần đơn đi."

Lúc này trong câu lạc bộ cũng không có nhiều người, khi nhìn đến trên bảng khai tên, vị học tỷ lên tiếng nói, "Thì ra cậu chính là An Tử Dục."

An Tử Dục ngữ khí ôn hòa "Học tỷ nhận biết em?"

Học tỷ "Cậu không biết cậu bây giờ ở trường học có bao nhiêu nổi danh đâu, ngay cả chúng ta cấp ba các học tỷ đều đang đàm luận về cậu, nói còn không có gặp qua nam sinh đẹp mắt giống như cậu, vốn dĩ chị cũng không tin, nhưng bây giờ chị tin."

An Tử Dục cười cười, không nói chuyện.

Học tỷ hiếu kỳ nói, "Học đệ vì sao muốn vào câu lạc bộ điền kinh?"

An Tử Dục cong cong con ngươi, đem ngón trỏ phóng tới trên môi, dùng thanh âm êm ái nói, "Đây là bí mật."

Thanh âm hắn rất êm tai, tận lực đè thấp thời điểm càng là có thể làm người mặt đỏ tim run.

Học tỷ cũng không khỏi tâm lọt mất một nhịp, trong lòng nói thầm, xong rồi xong rồi, về sau câu lạc bộ điền kinh bọn họ sợ là bị đám kia nữ sinh kia đạp phá.

Cuộc sống cấp ba kỳ thật cũng liền chuyện kia, kể từ khi biết cô và An Tử Dục quen biết về sau, trong lớp không thiếu nữ sinh đều muốn hướng Trầm Mộc Bạch nghe ngóng tin tức.

Liên quan tới đối với chuyện này, Trầm Mộc Bạch vẫn là xử lý rất có phân tấc, biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, hơn nữa thái độ chân thành tha thiết thành khẩn, vừa đưa ra, ngược lại là những nữ sinh kia bắt đầu cảm thấy không có ý tứ, thời gian dần qua cũng chẳng phải như vậy phiền cô.

Trầm Mộc Bạch cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi, bất quá cuộc sống cấp ba ba năm ở thế giới thực đều đã trải qua, làm lại một lần, cũng không có cảm giác mới mẻ. Ngược lại mỗi ngày đều cầu nguyện có thể nhanh chút tan học, sau đó về nhà chơi trò chơi.

Hậu quả chính là không có tinh thần, gần đây lại chơi đến hai ba giờ mới ngủ.

Lần này cô học xong giáo huấn, dùng đủ loại biện pháp chơi đùa bản thân, cho nên mắt quầng thâm cơ hồ nhìn không thấy, tự nhiên cũng sẽ không có người hoài nghi.

Thời điểm sau khi tan học trên xe buýt, cô không cẩn thận ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, phát hiện mình tựa vào vai tiểu nam, dọa đến cô tranh thủ thời gian kiểm tra có chảy nước miếng hay không.

Thấy cô tỉnh lại, An Tử Dục mỉm cười nói, "Lạc Lạc, cậu lại thức đêm chơi trò chơi."

Trầm Mộc Bạch kinh hãi, "Làm sao cậu biết?" Lại phát hiện thần sắc trên mặt đối phương, kịp phản ứng nói, "Được, cậu vậy mà dấu tớ."