Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 347




Cuộc sống cấp ba cứ như vậy kéo lên màn mở đầu.

Trầm Mộc Bạch ôm một đống tư liệu đi trên đường, sau lưng truyền đến tiếng kêu một vị nam sinh, cô dừng bước lại, đối phương một mặt ngại ngùng đi tới, nắm tóc nói, "Bạn học Giang, cần tớ giúp một tay không?"

Trầm Mộc Bạch nhìn nam sinh vài lần, phát hiện là bạn nam học chung lớp, bất quá tư liệu cũng không tính nhiều, cô mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt.

Nam sinh có chút thất vọng, đang định nói gì đó, liền bị một thanh âm chen vào, "Lạc Lạc."

Nam sinh theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện đối phương là đối tượng gần đây nữ sinh nói đến, có chút ngẩn người.

An Tử Dục thu liễm lại đáy mắt u ám, trên mặt tinh xảo mang theo mỉm cười ôn hòa, "Đây là bạn học cùng lớp cậu sao?"

Trong đó bốn chữ đặc biệt thêm một chút ngữ khí nặng nề.

Trầm Mộc Bạch không phát giác ra được, "Tử Dục, cậu làm sao ở nơi này."

An Tử Dục cong cong con ngươi, mang theo chút ý cười nói, "Vừa vặn đi qua." Hắn nhìn một chút tư liệu trên tay nữ sinh.

"Cần tớ giúp một tay không? Tớ vừa vặn cùng đường với cậu."

Trầm Mộc Bạch cùng tiểu nam chính tự nhiên là sẽ không khách khí như thế, cô thậm chí quên bên cạnh còn có người ngoài, đợi đến lấy lại tinh thần, người ta đã thất hồn lạc phách đi rồi.

Hai người cùng đi trên đường, tổ hợp giá trị nhan sắc tự nhiên đưa tới không ít người chú ý, nhưng mooyj người bọn hắn cũng không để ý, dù sao trước kia, bọn hắn thường xuyên thu đến ánh mắt khác nhau này.

Trong con ngươi như lưu ly ý cười không thấy đáy, An Tử Dục nói khẽ, "Lạc Lạc vẫn là giống như trước đây được hoan nghênh."

Trầm Mộc Bạch coi hắn là đang trêu mình, "Tử Dục cũng như vậy, nữ sinh lớp tớ mấy ngày nay nói tới cậu đó, các cậu ấy đều nói còn chưa có gặp qua nam sinh đẹp mắt giống như cậu."

An Tử Dục dừng bước lại, trên trán tóc rối làm mơ hồ thần sắc đáy mắt, thanh âm ảm đạm không rõ nói, "Lạc Lạc."

Trầm Mộc Bạch nghi hoặc dừng bước lại, quay đầu lại nói, "Ừm? Sao vậy?"

An Tử Dục ngẩng đầu, nụ cười trên mặt mê người, "Có thể một mực cùng với cậu, thật sự là quá tốt."

Trầm Mộc Bạch ngẩn người, những năm này tiểu nam chính biến hóa cô đều thấy ở trong mắt, cô một mực hi vọng đối phương có thay đổi, nhưng là tuyệt đối sẽ không là loại trưởng thành này.

Nghĩ tới việc phải đi, không khỏi có chút đau lòng, cô nhìn tiểu nam chính nói, "Bởi vì chúng ta là người nhà."

An Tử Dục mỉm cười nhìn cô nói, "Tớ cũng một mực coi Lạc Lạc là người nhà." Người quan trọng nhất.

Hắn nhìn nữ sinh bên cạnh, đáy mắt lại nổi lên một cỗ cảm xúc nồng đậm màu đen.

Rõ ràng muốn nói cũng không phải là những cái kia.

Nhưng là đến miệng rồi lại biến thành một loại khác.

Hắn biết rõ Lạc Lạc có bao nhiêu lóa mắt, cho nên muốn giấu đi, chỉ có bản thân mới có thể thấy được.

Nhưng nếu Lạc Lạc biết rõ mà nói, nhất định sẽ bị hù dọa..

Trầm Mộc Bạch không biết tâm tư của tiểu nam chính bên người giờ phút này, cô bắt đầu nhổ nước bọt lấy việc của câu lạc bộ, còn hỏi nói, "Tử Dục, cậu tham gia câu lạc bộ không?"

An Tử Dục mỉm cười nói, "Còn không có, nhưng sắp rồi."

Trầm Mộc Bạch hiếu kỳ "Cậu chuẩn bị muốn tham gia câu lạc bộ gì?"

An Tử Dục nói khẽ, "Câu lạc bộ điền kinh."

Trầm Mộc Bạch nghe xong sững sờ, bất quá đây đối với cô mà nói là một cái tin tức tốt nhất thiên hạ, có chút chóng mặt nói, "Câu lạc bộ điền kinh, câu lạc bộ điền kinh tốt, vận động tốt nhất rồi."

An Tử Dục trong con ngươi như lưu ly hiện ra nhàn nhạt ý cười, "Ừ."

* * *

Câu lạc bộ điền kinh đội trưởng câu lạc bộ cùng phó đội trưởng câu lạc bộ cũng là học trưởng cùng học tỷ, đối với học đệ mới tới, đều cảm thấy có chút có giật mình.