Ngay từ đầu thái độ đối phương cũng không nóng lòng, nhưng là cùng cô đồng hành, mặc dù không tính là thích, nhưng đã được coi là tốt hơn rất nhiều.
Tốt nghiệp tiểu học, hai người liền nghênh đón cuộc sống của học sinh trung học.
Lúc này Trầm Mộc Bạch cùng An Tử Dục ngũ quan đã nẩy nở, tự nhiên cũng liền càng ngày càng xuất sắc, chỉ là chiều cao hai người vẫn luôn bảo trì tại vị trí không bình đẳng.
Đúng, An Tử Dục thủy chung so với Trầm Mộc Bạch thấp hơn một chút, cho dù hắn quả thực giống như một tiểu vương tử một dạng lóa mắt.
Nhưng là trong trường học, rất nhiều người đều hiểu lầm bọn họ là quan hệ chị em.
Trầm Mộc Bạch lại rất nổi tiếng, thành tích của cô xuất sắc, nhất là dáng dấp lại ưa nhìn, tự nhiên sẽ nhận lấy rất nhiều người chú ý, nhất là nam sinh.
An Tử Dục cũng không có cùng Trầm Mộc Bạch học chung một lớp.
Nhưng là hắn có thể nhìn ra được, Lạc Lạc của hắn có bao nhiêu lóa mắt.
Lạc Lạc là cô nhóc đẹp mắt nhất, cho nên cho dù là đi trên đường, đều sẽ có rất nhiều nam sinh vụng trộm nhìn cô.
Khóe miệng có chút rủ xuống, An Tử Dục đáy mắt hiện ra một chút ảm đạm.
Phát giác được hắn không hăng hái lắm, Trầm Mộc Bạch hỏi, "Tử Dục, sao vậy?"
An Tử Dục nhìn mặt cô, "Không có gì."
Chán ghét bọn họ nhìn chằm chằm cậu..
Thật là muốn đem ánh mắt bọn họ móc xuống..
An Tử Dục bừng tỉnh liền có chút giật nảy mình, không biết vì sao bản thân đột nhiên sẽ có ý nghĩ đáng sợ như thế.
* * *
Trong lớp nữ sinh đang đàm luận bát quái.
An Tử Dục không thích nghe những thứ này, nhưng khi nghe được cái tên nào đó, vẫn sẽ theo phản xạ chằm chằm tới, "Các cậu nói cái gì?"
Hai nữ sinh liếc nhau một cái, trong đó một người nói, "Cậu không phải quen biết Giang Lạc Lạc sao? Cậu ấy giống như đang cùng Hứa Ngôn Chi kết giao."
An Tử Dục ngây ngẩn cả người, hắn không phải không hiểu kết giao là có ý gì, chỉ là cái từ này đối với sinh hoạt của hắn mà nói, quá mức lạ lẫm.
Con mắt hơi đỏ lên, đáy lòng không biết cơn tức từ nơi nào đến, hắn cắn chặt răng nhìn hai nữ sinh trước mắt nói, "Các cậu nói láo!"
Hai nữ sinh ngây ngẩn cả người, có người cười nói, "Tiểu vương tử, cậu không tin coi như xong, bất quá hotboy cùng hotgirl nha, cùng một chỗ cũng không có gì quá kỳ quái."
Trên thực tế các nữ sinh cũng không biết là thật hay giả, nhưng là bát quái nha, nói một chút thì thế nào, dù sao cũng sẽ không chết người.
An Tử Dục hung hăng trừng hai nữ sinh một chút, quay người chạy ra khỏi phòng học.
Trầm Mộc Bạch lúc này chính là nằm sấp trên bàn ngủ, cô dạo này mê muội thức đêm chơi game, khi đi học bị nhìn chằm chằm liền không ngủ được, chỉ có thể thừa thời gian dịp tan học híp lại một hồi.
Thời điểm bị bạn trước bàn đánh thức cô đầu óc vẫn là tung bay, "Hả?"
Trước bàn chỉ chỉ phía ngoài nói, "Tiểu trúc mã của cậu tìm cậu."
Trầm Mộc Bạch dụi dụi con mắt, chậm rãi đi ra khỏi phòng học.
Còn chưa kịp nói cái gì, liền bị đối phương lôi đi.
Trầm Mộc Bạch mặc dù không rõ ràng hắn muốn làm gì, nhưng vẫn là thuận theo.
Đem cô kéo đến một nơi ít người, An Tử Dục ngậm miệng nhìn chòng chọc cô nói, "Cậu có phải hay không đang cùng Hứa Ngôn Chi kết giao?"
Trầm Mộc Bạch buồn cười "Tin tức cậu nghe từ nơi nào?"
Thấy cô như vậy, thần kinh trên người căng cứng chậm lại, An Tử Dục nhỏ giọng nói, "Cho nên đây là giả?"
Hắn bộ dáng cùng khi còn bé không có thay đổi gì, thanh âm cũng là mang theo một chút xíu thanh âm sữa, giống như một tiểu vương tử không rành thế sự, hồn nhiên vô hại.
Trầm Mộc Bạch nhịn không được giống ngày trước sờ lên đầu hắn.
"Đương nhiên là giả."
An Tử Dục vụng trộm hé miệng cười.