An Tử Dục ngước mắt nhìn cô, dùng thanh âm mềm nhu nói, "Lạc Lạc."
Trầm Mộc Bạch, "Ừ?"
An Tử Dục nhìn cô nói, "Cậu nếu là thích ăn, về sau tớ đem chúng đều cho cậu."
Lúc này đến phiên Trầm Mộc Bạch sững sờ.
An Tử Dục nhìn cô cười, "Chỉ cần Lạc Lạc vui vẻ."
Trầm Mộc Bạch vài ngày sau nhận được một bức họa, phía trên vẽ lấy người nhỏ rất xấu, cô hơi có chút dở khóc dở cười.
An Tử Dục lại nãi thanh nãi khí nhỏ giọng nói, "Cậu đừng nói cho mẹ tớ biết, cũng đừng nói cho dì Tiêu."
Trầm Mộc Bạch hỏi, "Vì sao?"
An Tử Dục "Bởi vì mẹ biết có thể sẽ không vui."
Trầm Mộc Bạch không hiểu ra sao, "Vì sao nha?"
An Tử Dục có chút ngượng ngùng, nãi thanh nãi khí nói, "Bởi vì người tớ vẽ đầu tiên chính là Lạc Lạc."
Trầm Mộc Bạch trong lúc nhất thời không nói ra được có cảm nhận gì, có chút buồn cười lại cảm thấy trong lòng mềm nhũn, "Tớ ở trong lòng cậu chính là cái bộ dáng này?"
An Tử Dục nhẹ gật đầu, "Lạc Lạc đẹp mắt nhất."
Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua bộ dáng vẽ lên giấy, vẫn là không có nhẫn tâm đả kích hắn.
Hai người thời điểm lên tiểu học, Chu Nhược Vân cũng bắt đầu làm việc.
Bởi vì nguyên nhân làm việc, không thể chiếu cố thật tốt con trai, phải làm phiền một nhà Tiêu Tuyết Tình.
Làm hàng xóm nhiều năm như vậy, Tiêu Tuyết Tình cùng Chu Nhược Vân quan hệ tự nhiên là quá tốt rồi, chút bận bịu ấy không nói chơi.
Bởi vì trường học cách gần đó, trước tiểu học năm thứ ba, cũng là Tiêu Tuyết Tình đưa đón, đến năm thứ tư, Trầm Mộc Bạch cùng An Tử Dục hai người liền cùng đi học tan học.
Bọn họ dung mạo dáng dấp xuất sắc, ở trường học trong lớp tự nhiên là nhận lấy không ít sự chú ý, bình thường hai người cùng đi học, còn cùng nhau về nhà, có bạn học còn cho là bọn họ là quan hệ chị em.
Mỗi khi có người nói lời này, An Tử Dục liền sẽ giải thích, "Mới không phải chị."
Hắn dáng dấp phấn điêu ngọc trác, bình thường không thích nói chuyện với người khác, ở trong lớp giống như là tiểu vương tử một dạng tồn tại, những tiểu nữ sinh thích nhất ở trước mặt hắn xoát cảm giác tồn tại.
Nghe được An Tử Dục cảm xúc kích động như vậy, nhao nhao lại gần nháy mắt hiếu kỳ nói, "Vậy là cái gì nha?"
An Tử Dục mím môi một cái nói, "Cậu ấy là con gái dì Tiêu, mới không là chị của tôi, hơn nữa cô ấy còn nhỏ hơn tôi."
Có nữ sinh nói, "Thế nhưng là tớ thấy cậu ấy cao hơn cậu nha."
An Tử Dục ngẩn người, bình thường hắn cũng không có chú ý đến những việc này, thẳng đến người khác nói đến, mới nhớ Lạc Lạc xác thực so với hắn cao hơn một chút.
Hắn lập tức có chút mất hứng, trừng mắt nữ sinh kia nãi thanh nãi khí nói, "Vậy thì thế nào?"
An Tử Dục dung mạo xinh đẹp đẹp mắt, làn da cũng rất trắng, cùng bình thường những nam sinh khắp nơi chơi bóng đen thui khác biệt, hắn như vậy tức giận, thanh âm đều mang giọng sữa, nghe giống như là đang làm nũng.
Nữ sinh kia không những không có bị hù đến, mặt còn yên lặng đỏ hồng, nhỏ giọng nói, "Tớ chính là nói một chút mà thôi."
An Tử Dục không nói, hắn nắm bút, rầu rĩ không vui nằm sấp ở trên bàn.
Thời điểm tiết thể dục, An Tử Dục chạy ở phía sau cùng, trong lớp những nam sinh kia giống con khỉ hoang lao nhanh chạy loạn, hắn lòng có chút không yên nghĩ đến hôm nay nữ sinh kia nói chuyện.
Sau đó sững sờ nghĩ, Lạc Lạc cao hơn hắn thì thế nào? Lạc Lạc thích hắn nhất, hắn cũng thích Lạc Lạc, thích ôm Lạc Lạc, hôn hôn gò má cậu ấy, mặc dù mỗi lần đều cần nhón mũi chân lên.
Hắn không khỏi có chút ủy khuất, không biết vì sao, chính là rất khó chịu.