Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 275




Thế là hai người ngồi ở bên trên bậc cửa phòng bếp, nhìn trên trời số lượng sao không nhiều, ban đêm gió thổi.

Quân Cửu Lăng chống quai hàm, giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay sang nói, "Tiểu tỷ tỷ, ta còn không biết tên ngươi đâu?"

Trầm Mộc Bạch nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, do dự một chút, mở miệng nói, "Ta tên Mộc Bạch."

Có trời mới biết cô chịu đủ thời gian qua bị người gọi Thúy Hoa rồi, mặc dù người trước mặt này cũng là Quân Cửu Lăng, nhưng mấu chốt là ban ngày hắn không có ký ức của buổi tối, buổi tối hắn cũng không có ký ức ban ngày, quả thực không thể quá thích hợp.

Quân Cửu Lăng nháy nháy mắt, cười cong con ngươi nói, "Cái kia ta gọi ngươi Bạch Bạch có được hay không?"

Trầm Mộc Bạch, "..."

Quân Cửu Lăng tựa hồ yêu cái tên này, chống quai hàm con mắt lóe sáng như sao nhìn cô một mực gọi, "Bạch Bạch, Bạch Bạch, Bạch Bạch."

Trầm Mộc Bạch kém chút không một đầu đâm vào trên ván cửa, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu nói, "Ngươi có muốn hay không suy nghĩ thêm một chút?"

Quân Cửu Lăng móp méo miệng, rất là ủy khuất nói, "Thế nhưng người ta chính là thích gọi ngươi Bạch Bạch nha."

Trầm Mộc Bạch, ".. Được." Dù sao cũng so với gọi Thúy Hoa tốt hơn.

Nghe được cô trả lời, Quân Cửu Lăng nháy nháy mắt, vui vẻ ra mặt, bỗng nhiên ôm Trầm Mộc Bạch một cái vào lòng, "Bạch Bạch."

Trầm Mộc Bạch kém chút bị hắn đè chết, gian nan mở miệng nói, "Ngươi trước đứng lên.."

Quân Cửu Lăng dùng sức hít hà mùi vị trên người cô, mở trừng hai mắt nói, "Bạch Bạch, trên người ngươi thơm quá."

Trầm Mộc Bạch còn đang ngụm lớn hô hấp lấy, ".. Ngươi lại không đứng dậy, về sau liền không có người giúp ngươi nấu cơm."

Quân Cửu Lăng lúc này mới vội vàng đứng lên, vỗ vỗ phía sau lưng cô, nhỏ giọng tự trách nói, "Thật xin lỗi nha Bạch Bạch, ta không phải cố ý."

Trầm Mộc Bạch còn có thể nói cái gì, đương nhiên là lựa chọn tha thứ hắn.

Tiếp tục làm ầm ĩ trong giây lát, Quân Cửu Lăng vẫn là không có bất luận dấu hiệu gì muốn ngủ, nhưng Trầm Mộc Bạch, đáy mắt một đường nhàn nhạt xanh đen, không ngừng ngáp.

Quân Cửu Lăng nhìn cô một hồi, nhỏ giọng nói, "Bạch Bạch, ngươi có phải hay không buồn ngủ nha."

Hắn đáy mắt dường như có thủy quang đang lắc lư, loại thần sắc chờ đợi làm cho người ta không bỏ được để cho hắn khổ sở.

Trầm Mộc Bạch quả thực là vụng trộm véo mình một cái, sau đó nói, "Ta không buồn ngủ."

Quân Cửu Lăng con mắt tỏa sáng, tiếp tục nói.

Trầm Mộc Bạch trong lòng phiền muộn nghĩ, bản thân có phải bị bệnh hay không.

Hai người câu được câu không trò chuyện, phần lớn cũng là loại kia vui đùa đối thoại, cuối cùng không biết qua bao lâu, Trầm Mộc Bạch rốt cục không kiên trì nổi, nước mắt đều từ khóe mắt rơi xuống, ngáp một cái nói, "Không được, ta muốn đi ngủ."

Quân Cửu Lăng mặc dù thất vọng, nhưng nhìn thiếu nữ bộ dáng rõ ràng giấc ngủ không đủ, vẫn là ngậm miệng, hắn nhìn đối phương duỗi cái lưng mệt mỏi, không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt ửng đỏ, nhưng lại không thể nói ra miệng, không thể làm gì khác hơn nói, "Ngươi đi ngủ đi."

Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu.

Quân Cửu Lăng con mắt lóe sáng như sao nhìn cô, lộ ra một cái cười thật tươi, cong con ngươi, "Bạch Bạch, ta ngày mai sẽ còn tới tìm ngươi."

Trầm Mộc Bạch đã sớm dự liệu được, thế là qua loa lên tiếng, liền đứng lên nói, "Ta đi ngủ, ngươi cũng về sớm ngủ một chút, ngủ ngon."

Quân Cửu Lăng chống quai hàm, mắt không hề nháy một cái nhìn cô. "Ngủ ngon."

Trầm Mộc Bạch đi vài bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với hệ thống "Hắn như vậy, nếu gặp thích khách không có vấn đề gì đi?"

Hệ thống "Cô cho rằng người ta là cô à."

Trầm Mộc Bạch một hơi muốn thổ huyết.