Sau khi hai người ra ngoài đi được một khoảng cách, Vân Nương mới khôi phục thành bộ dáng khuôn mặt yêu kiều như bình thường.
"Ngươi xem như gặp may mắn." Nàng nói.
Trầm Mộc Bạch không rõ ràng cho lắm.
Vân Nương "Trước kia đầu bếp cũng không phải là biết làm đồ ăn là được được, còn phải phù hợp khẩu vị giáo chủ của chúng ta, giáo chủ của chúng ta tính tình từ trước đến nay thay đổi thất thường, không có khẩu vị đặc biệt. Vào mắt đó chính là vào mắt, không lọt mắt xanh đó chính là không lọt mắt xanh. Ngươi mặc dù trù nghệ không kém, nhưng nếu là muốn ở lại trong Hỏa Liên giáo, một bước đầu tiên cũng là mấu chốt nhất, chính là thu hoạch được giáo chủ tán đồng."
Trầm Mộc Bạch hậu tri hậu giác may mắn, nhưng là nghĩ đến bộ dáng Quân Cửu Lăng vừa rồi dùng cơm, do dự một chút vẫn là dò hỏi, "Giáo chủ là cảm thấy ta hôm nay làm đồ ăn không ngon sao?"
Vân Nương cười cười, nói, "Giáo chủ của chúng ta thể chất đặc thù, coi như mười ngày nửa tháng không ăn cơm cũng không sao, nhưng là cho dù như vậy, bình thường cũng ham muốn ăn uống. Hắn đối với cái này thuận tiện mặc dù không coi trọng, lại là chọn vô cùng khó. Đệ tử trong giáo chúng ta cùng các đường chủ các trưởng lão làm thức ăn đều không dám cho giáo chủ ăn vào, bình thường nếu là hắn muốn dùng cơm mà nói, liền sẽ có đệ tử chuyên môn xuống núi mua đồ ăn, trở về cho giáo chủ từng cái từng cái chọn ra."
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy vậy, nếu là những vật kia dám cho Quân Cửu Lăng ăn, mới thật sự là không muốn sống nha.
Vân Nương giống như cười mà không phải cười nhìn cô một cái, "Ngươi bây giờ chính là người của Hỏa Liên giáo, chỉ cần không phản bội giáo chủ, chính là người của Hỏa Liên giáo chúng ta vĩnh viễn, chết cũng vậy. Nếu như phản bội.." Nàng không có nói tiếp, ngược lại ý vị không rõ cười khẽ một tiếng.
Trầm Mộc Bạch vội vàng thề "Ta đối với giáo chủ là trung thành tuyệt đối, nếu như không phải, vậy liền để cho ta chết không yên lành."
Vân Nương che miệng yêu kiều cười, "Vậy phải xem biểu hiện sau này của ngươi."
Trầm Mộc Bạch lập tức nói ta sẽ làm rất tốt.
Sau đó cô chỉ nghe thấy Vân Nương nói với cô, "Vậy ngươi bây giờ liền trở về nấu cơm đi, trong giáo một đám đệ tử đang chờ ngươi gào khóc đòi ăn đấy."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Mẹ nó.
Lúc cô bưng thức ăn còn lại về tới trong phòng bếp, sau đó phát hiện trong phòng bếp tất cả đồ ăn còn lại đều biến mất đến không còn một mảnh.
Lúc này, tận cùng bên trong nhất nhô ra một cái đầu, chính là Hữu Nhất, hắn ta gặm một cái xương gà nói, "Thúy Hoa, ngươi đã về rồi."
Khi nhìn đến Trầm Mộc Bạch trên tay bưng thức ăn, ánh mắt sáng lên, cả người lập tức nhảy qua, vô cùng thuận tay tiếp tới, sau đó cười cười nói, "Vất vả cho ngươi rồi."
Hữu Nhất bộ dáng nhu thuận khả ái hoàn toàn không giống trước đó cừu thị.
Trầm Mộc Bạch trầm mặc nhìn ba người kia ăn một mình, mở miệng yếu ớt nói một câu, "Các ngươi có phải hay không còn quên ai?"
Hữu Nhất một mặt hồn nhiên nói, "Vân Nương sao? Thế nhưng là nàng nói cổ trùng của nàng ấy còn chưa có cho ăn."
Ngay cả Vũ Nhị cũng nói, "Ngươi không cần phải để ý đến Tam đường chủ, nhanh lên đi làm cơm nha."
Tả Nhất cầm đũa gắp thức ăn, không nói.
Trầm Mộc Bạch quả thực muốn bị chọc giận thành cá nóc.
Cuối cùng cô chỉ có thể hung dữ gặm cái màn thầu lạnh, sau đó khiêng cái xẻng đi làm đồ ăn.
Mà ba gia hỏa kia ăn uống no đủ xong cuối cùng ăn gà ăn mày, một mặt vừa lòng thỏa ý.
Đặc biệt là Hữu Nhất, quả thực muốn lên ôm lấy chân, "Thúy Hoa Thúy Hoa, ngày mai cũng làm gà ăn mày có được hay không?"
Trầm Mộc Bạch nhìn hắn ta dùng khuôn mắt giống ca ca mình như đúc nũng nịu, biểu thị vô phúc tiêu hóa.
Hữu Nhất lắc lắc cánh tay cô, "Có được hay không vậy Thúy Hoa."
Trầm Mộc Bạch nhịn một chút, ".. Ngươi rửa tay chưa?"
Hữu Nhất vội vàng buông tay, nhìn hai tay tràn đầy đầy mỡ, xấu hổ cười nói, "Không cố ý nha."