"Điều kiện tiên quyết là, bạn gái chúng ta cũng không phải là cùng là một người." Trình Dịch Bắc duỗi tay lấy hắn ra, không vẻ mặt gì nói.
Trình Dịch Nam cũng là bị câu nói này làm cho sững sờ ngay tại chỗ, ngay sau đó, da đầu giống như là muốn nổ tung một dạng, "Anh nói cái gì?"
Trình Dịch Bắc lạnh lùng nhìn hắn, "Cậu tai điếc sao?"
"Con con mẹ nó." Trình Dịch Nam hoàn toàn nổ tung, hắn cơ hồ là lập tức nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm anh trai, "Anh nói hươu nói vượn một lần nữa, bạn gái chúng ta tại sao có thể là cùng là một người?"
"Cô ấy gọi Tống Dao, không gọi Tống Nhân." Trình Dịch Bắc đứng lên, nhìn hắn một cái, "Thuận tiện cùng câuuj nói một chút, cô ấy là cùng anh chung lớp."
Trình Dịch Nam không thể tin, "Tống Nhân nói qua cô ấy có một cái em họ, anh có phải nghĩ sai cái gì rồi hay không?"
"Người nghĩ sai là cậu." Trình Dịch Bắc có chút thương hại lại trào phúng nhìn hắn một cái, "Bị chơi xỏ thời gian dài như vậy, cậu cùng anh thực sự là cùng một mẹ sinh đi ra không?"
Nếu là bình thường, Trình Dịch Nam đã sớm cùng anh trai làm, nhưng là lúc này, hắn đầy trong đầu cũng là bị chuyện này sở chiếm cứ, thẳng đến Trình Dịch Bắc lúc xoay người, hắn mới hồi phục tinh thần lại, liền vội vàng nắm được người, "Ca, anh đừng đi, anh nói rõ một chút."
Trình Dịch Bắc quay đầu nhìn hắn một cái, "Cậu nếu là không tin, ngày mai đích thân đi chứng nhận." Trình Dịch Bắc dừng một chút, có chút ý vị không rõ nói, "Anh hôm nay dùng là thân phận của cậu đi qua."
Trình Dịch Nam lập tức liền sẽ hiểu ý ở trong đó, hắn phản ứng đầu tiên chính là chua, thứ nhì mới là giận không kềm được.
"Đệt."
Trầm Mộc Bạch làm một đêm ác mộng, đứng lên con mắt phía dưới cũng là thâm đen.
Nội tâm của cô tâm thần bất định bất an vô cùng vào phòng học.
Trình Dịch Bắc ngồi ở trên ghế ngồi, liền cô đến rồi đều không có nhìn một chút.
Trầm Mộc Bạch há mồm, lại là lời gì cũng nói không ra.
Cô không mặt mũi.
Thế là hít một hơi thật sâu, lo sợ ngồi xuống trên ghế ngồi.
Trầm Mộc Bạch tinh thần có chút hoảng hốt, cô vô ý thức đưa tay đi sờ túi, phát hiện còn có kẹo hôm qua còn chưa kịp ăn.
Không khỏi ngước mắt đi xem.
Trình Dịch Bắc lại là rủ đôi mắt xuống, không nói một lời ngồi ở tại chỗ, cả người đều hiển đến vô cùng trầm mặc.
Trầm Mộc Bạch có chút bi ai nghĩ thầm, coi như cô hiện tại ăn rất nhiều rất nhiều kẹo đường, đối phương cũng sẽ không ngăn cản cô rồi đi.
Cũng sẽ không có người hi vọng ncô giảm cân.
Đây không phải rất tốt sao.
Trầm Mộc Bạch hít mũi một cái, lại cảm thấy mình không cách nào bắt đầu vui vẻ.
"Trình Dịch Bắc." Một đường giọng nữ có chút nhảy cẫng truyền tới.
Cô không khỏi nhìn lại, đối lên với một ánh mắt. Trần Chanh nhìn cô, có chút vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác, sau đó quay trở lại, "Tớ có cáu đề không biết, cậu có thể dạy tớ sao?"
Trầm Mộc Bạch thẳng tắp nhìn chăm chú về phía nam sinh, trong lòng khẩn trương, ngay cả cô cũng không nói ra được là vì sao.
Trình Dịch Bắc nhìn sang, ánh mắt rơi vào trên mặt nữ sinh một giây, có chút lãnh đạm nói, "Xin lỗi, tôi bây giờ không có thời gian."
Trần Chanh nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng cô ta rất nhanh nói, "Cái kia buổi chiều thì sao, tan học, tớ đều có thể."
"Cũng không có." Trình Dịch Bắc nhẹ nhàng trả lời.
Trần Chanh lần này là không chịu nổi, sắc mặt có chút khó coi, nhéo nhéo bài thi, nhìn qua một chút, liền xoay người rời đi.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy có chút không hiểu thấu, cô không khỏi nghiêng qua.
Lại phát hiện Trình Dịch Bắc ánh mắt vừa vặn nhìn qua, cô chưa kịp cảm thấy xấu hổ, đối phương liền đã chuyển trở về.
Trầm Mộc Bạch không biết tâm tình mình là dạng gì, cô cho tới bây giờ đều không có cảm thấy dày vò như vậy qua.