Trầm Mộc Bạch rốt cục ngậm miệng.
Nhưng là tiếp miệng đã hơn nửa ngày, cô đã cảm thấy thật sền sệt, thế là quay mặt qua một bên, "Học tỷ, chị nặng quá, đừng đè ép em."
Hoa Linh kéo tay người ra, theo gương mặt lại hôn hít lấy.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy nhột, liền cười khanh khách lên, không ngừng giãy dụa lấy.
Sau đó bị người bên trên ấn xuống, tiếng nói khàn khàn nói, "Chớ lộn xộn."
Trầm Mộc Bạch cái nào cảm thấy gặp nguy hiểm, cô chỉ cảm thấy bị hôn hơi ngứa chút, chỉ muốn không ngừng tránh ra, "Học tỷ đừng làm rộn, học tỷ háo sắc, cả ngày liền thích chiếm tiện nghi của em."
"Ai bảo em là bạn gái của anh đâu." Hoa Linh ôm người, đem mặt dán tới.
Tất nhiên không thể ăn đến thịt, ăn chút canh thịt, cũng là có thể giải thèm một chút.
Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm người, bưng lấy mặt đối phương, nhìn một hồi lâu, "Học tỷ, Thiên Âm nói chị là nam."
Hoa Linh dừng một chút, "Em cảm thấy thế nào?"
Cô nghiêng mặt, "Học tỷ dĩ nhiên không phải nam, en còn không rõ ràng giới tính của học tỷ sao?"
Hoa Linh, "..."
Hắn tận lực dùng bản thân mỉm cười, "Nếu như anh nói đúng thì sao?"
Bầu không khí yên lặng một hồi lâu.
Hắn nhìn chằm chằm thần tình trên mặt nữ sinh.
Trầm Mộc Bạch kẹt một hồi lâu, lắc đầu, "Không tin, học tỷ là nam, cái kia em chính là nữ." Cô nói xong, lại nở nụ cười, "Không đúng, cái kia em cũng là nam."
Cô thở dốc một hơi, đi chống đỡ người, "Học tỷ thật nặng, mập mập mập, phải giảm cân."
Hoa Linh cưng chiều tiến tới, bắt được người, hôn cái miệng nhỏ, "Tiểu học muội, anh chính là nam, là nam nhân của em."
Trầm Mộc Bạch, ".. Gạt người."
Hoa Linh, "Anh làm sao gạt người?"
Trầm Mộc Bạch ủy khuất nói, "Chị cho em là kẻ ngu sao?"
Cô động dưới, đã cảm thấy có cái gì thô sáp cấn lấy bản thân, nghi ngờ nói, "Đó là vật gì?"
Hoa Linh mặt không đổi sắc, "Cái gì vật gì?"
Trầm Mộc Bạch chần chờ một hồi lâu, "Thật lớn, quá cứng, nóng quá."
Cô vừa nói, liền đưa tay đi bắt.
Hoa Linh hít vào một hơi, sợ đối phương bắt hỏng, vội vàng nói, "Tiểu học muội, mau buông ra."
Trầm Mộc Bạch có chút trọn tròn con mắt, "Đây là vật gì?"
Giống như có chút bị giật mình, không tự chủ được lỏng chút cường độ.
Hoa Linh tiến tới, hạ giọng, cặp mắt đào hoa có vẻ hơi thâm thúy, "Là đồ vật em về sau dùng đến."
Trầm Mộc Bạch đại não mơ hồ một hồi lâu, cô lại không phải người ngu, học tỷ làm sao trên người mọc ra loại đồ chơi đó.
Đây là mơ sao?
Hẳn là vậy.
Học tỷ làm sao có thể mọc ra loại vật này.
Cô không khỏi cúi đầu.
Đại gia hỏa trên tay, còn mười phần tinh thần.
Nhất định là nằm mơ.
Trầm Mộc Bạch rất là ghét bỏ ném ra, liền xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại.
Cô tranh thủ thời gian ngủ phải đầy đủ, phải tranh lấy mơ nhanh lên tỉnh lại.
Hoa Linh, "..."
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đại linh rất tinh thần, nhỏ không thể thấy thở dài.
Được rồi, vẫn là ngày mai rồi nói sau.
Sau đó đưa tay tới ôm người, chăm chú mà dán tới.
Trầm Mộc Bạch trầm mặc nói, "Học tỷ, đồ vật của chị cấn đến em."
Hoa Linh ừ một tiếng, bình tĩnh nói, "Mặc kệ nó."
Trầm Mộc Bạch nghĩ một hồi lâu, cảm thấy có đạo lý, dù sao bất quá là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng qua mười phút đồng hồ, thật sự là rất khó chịu. Lại là có chút ủy khuất nhỏ giọng nói, "Vậy chị đem nó cắt xong không tốt sao."
Hoa Linh, "..."
Hắn thật là có điểm bất đắc dĩ lại cảm thấy có loại cảm giác cầm tảng đá đập chân mình.
Giằng co hơn phân nửa đêm.
Đại linh rốt cục đi xuống.
Trầm Mộc Bạch cũng lâm vào ngủ say sưa.
Tỉnh lại sau giấc ngủ bị một vật chống đỡ lấy cảm giác là dạng gì?
Oai?
Học tỷ nhà ta giống như thực đổi tính, làm sao bây giờ?