Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 242




Giang Nhất Nhiên đi tới, đưa tay sờ sờ lỗ tai thiếu nữ, đối phương liền trừng một đôi mắt tròn xoe nhìn tới, điềm nhiên như không có việc gì thả tay xuống, thần tình trên mặt vô cùng bình tĩnh.

Trên tay còn lưu lại xúc giác lông xù, cùng trong đầu hiện ra bộ dáng thiếu nữ bị sờ lỗ tai nhịn không được co rúm lại, Giang Nhất Nhiên khóe môi có chút câu lên, trong mắt lướt qua một tia ám sắc.

Trầm Mộc Bạch lại cho rằng con sen là tò mò bộ dáng bây giờ của cô, hơi có chút xấu hổ bịt kín lỗ tai, trừng mắt mèo tròn xoe nói, "Tôi cũng không biết vì sao đột nhiên lại biến thành cái dạng này."

Nhìn thiếu nữ vội vã cuống cuồng giải thích, Giang Nhất Nhiên không khỏi sinh ra một chút đùa tâm tư, dùng nhàn nhạt giọng nói, "Ừm, cái đuôi mèo của em đâu?"

Trầm Mộc Bạch nghe được câu này trên mặt như bị đốt thành con tôm, cũng không hoài nghi dụng ý của con sen nhà mình, lắp bắp nói, "Tôi cũng không biết."

Giang Nhất Nhiên thấy tốt thì lấy, chỉ là vuốt vuốt đầu nàng nói, "Không sao."

Trầm Mộc Bạch nghi hoặc ngẩng đầu, "?"

Giang Nhất Nhiên nhìn ánh mắt của cô nói, "Em vô luận là bộ dáng gì, tôi đều ưa thích."

Trầm Mộc Bạch sững sờ nhìn hắn, không hiểu trong đó rốt cuộc là có cái ý tứ gì.

Thiếu nữ tỉnh tỉnh mê mê lại có chút hoang mang bộ dáng để cho Giang Nhất Nhiên trong mắt lướt qua một tia bất đắc dĩ, hắn thả cái tay che ở trên đầu đối phương, xoay người nói, "Tôi đi tắm."

Lúc Giang Nhất Nhiên tắm rửa trong đoạn thời gian này, Trầm Mộc Bạch một mực trừng mắt nhìn lỗ tai mèo trong gương, hận không thể đem bọn nó đều hái xuống.

Cô có chút uể oải cúi đầu xuống.

Vốn cho là chỉ sẽ lộ ra lỗ tai mèo, không nghĩ tới chạng vạng tối lúc đang trong phòng vệ sinh tắm, lại lộ ra một đầu cái đuôi mèo.

Trầm Mộc Bạch quá sợ hãi nhìn xem đầu kia thêm ra cái đuôi mèo, kém chút đem xà phòng trong tay vứt đi.

Quần áo vốn chuẩn bị tốt là không có cách nào mặc, cô chỉ có thể đè xuống cỗ mãnh liệt xấu hổ trong lòng, mở cửa lộ ra một cái khe hở hướng về phía bên ngoài.. Ân không đúng, chờ đã, cô gọi nam chính là gì.

Con sen?

Chủ nhân?

Lắc rơi ý nghĩ đáng sợ trong đầu, Trầm Mộc Bạch nhắm mắt lại căng giọng kêu lên, "Giang Nhất Nhiên."

Không có trả lời.

Trầm Mộc Bạch nước mắt lưng tròng lại gọi qua một lần.

Vẫn không có đáp lại.

Đang lúc cô dự định lại gọi thêm một lần, liền truyền đến một loạt tiếng bước chân, tiếp theo thanh âm đặc biệt lạnh buốt thuộc về Giang Nhất Nhiên vang lên, "Sao vậy?"

Nghĩ đến thêm ra một cái đuôi, Trầm Mộc Bạch nước mắt đều nhanh muốn lạch cạch rơi ra ngoài, cô ủy ủy khuất khuất nói, "Quần áo mặc không được nữa."

Nguyên bản đình chỉ bước chân lại vang lên lần nữa, Giang Nhất Nhiên đi đến, lại thấy thiếu nữ từ phòng vệ sinh trong khe cửa nhô ra một cái đầu đỉnh đầu hai cái lỗ tai lông xù, bên trên gương mặt bụ bẩm bởi vì hơi nước mà nhiễm lên một vòng ửng đỏ nhàn nhạt, mà mắt ướt sũng trong mắt hoàn toàn là thần sắc đáng thương, yết hầu không khỏi hơi chát chát, thanh âm mang điểm khàn khàn nói, "Quần áo bị ướt?"

Trầm Mộc Bạch lắc đầu, con mắt không dám nhìn hắn, có chút xấu hổ thấp giọng nói, "Cái đuôi mèo.. Cũng lộ ra rồi."

Giang Nhất Nhiên mắt sắc dần tối, thanh âm lại duy trì lấy bình thường đạm nhiên tỉnh táo, "Tôi đi lấy cho em áo choàng tắm."

Áo choàng tắm là của Giang Nhất Nhiên, mặc dù có chút hơi lớn, nhưng lại giải quyết quẫn bách của Trầm Mộc Bạch, cô từ trong phòng tắm đi ra, cơ hồ không dám đối mặt với con sen nhà mình.

Lỗ tai mèo cái đuôi mèo cái gì suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất xấu hổ nha, hận không thể đào cái động đem mình chôn.