Trương Mân hơi run lên.
Trương Mân còn nhớ rõ thời điểm Trình An Tâm đi ngang qua bên cạnh mình, nói với người lời nói bộ dáng, con mắt thật to, làn da rất trắng, đẹp mắt vô cùng.
"Trình An Tâm."
"Nhìn đi, liền Trương Mân đều nói Trình An Tâm." Lúc trước cậu bé có chút đắc ý, "Trương Mân, cậu có phải cũng thích Trình An Tâm hay không."
Trương Mân không phủ nhận.
Cậu bé nói, "Cậu thành tích tốt, người dáng dấp không kém, nếu là theo đuổi Trình An Tâm mà nói, cậu ấy nhất định sẽ đáp ứng."
"Ai nói?" Một đường tiếng nói truyền đến.
Mấy người ngửa mặt lên.
Nam sinh tuấn tú cao hơn bọn họ một cái đầu, đi tới, giống như cười mà không phải cười, "Muốn đuổi theo Trình An Tâm?"
Trương Mân đối lên với ánh mắt người, cảm thấy người này có chút không hiểu thấu, cho người ta một loại cảm giác không quá ưa thích, thế là không chút nghĩ ngợi nói, "Không được sao? Mắc mớ gì tới anh?"
Trình Dã đi đến trước mặt người, có chút cúi đầu xuống, "Chỉ cậu sao."
Hắn ngữ khí cũng không phách lối, nhưng chính là có thể bốc lên người lửa giận.
Trương Mân nắm quả đấm một cái, "Tôi thế nào?"
"Thi qua tôi rồi nói sau." Trình Dã nhíu lông mày xuống nói.
Sau đó hướng về phía trước thẳng đi.
Cũng không quay đầu lại.
"Hắn ai vậy?" Một cậu bé một mặt không hiểu thấu.
"Trình Dã." Một cậu con trai khác đụng đụng cánh tay Trương Mân, "Hắn liền là anh trai của Trình An Tâm, cậu không biết sao."
Trương Mân nghe nói qua người này, nhưng là chưa thấy qua.
Bị người dùng con mắt ở trên cao nhìn xuống cảm thụ không dễ chịu, hắn ta xoay người, kéo môi nói, "Anh chính là người thi cấp ba thi rớt còn muốn lưu ban Trình Dã kia?"
Trình Dã dừng bước lại, cười một tiếng, "Lưu ban cũng so cậu thi tốt."
Trương Mân có chút trợn to mắt, có chút phẫn nộ.
Hai nam hài mặt đối mặt dòm, đụng đụng người, "Trương Mân, Trình Dã một mực bảo trì đứng nhất cấp, năm đó nếu là không thi rớt, đừng nói là Nhất Trung, ngay cả bên trong tỉnh cái kia cũng thi được."
Trương Mân miệng pháo xong, mới có chút hối hận.
Trương Mân bảo trì tại thứ ba cấp liền đã rất cố hết sức.
Cái Trình Dã này có phải bị bệnh hay không, liền xem như em gái ruột cũng không trở thành nha.
Trầm Mộc Bạch bị cầm túi sách, hơi có chút im lặng nói, "Hôm nay thật không có thư tình, ca, anh đừng cứ mãi nhìn em chằm chằm được hay không?"
Trình Dã nhìn người một chút, gõ bàn một cái nói, "Làm sao? Mới lên lớp sáu, liền muốn yêu sớm?"
Cô có chút đau đầu nói, "Thật không có." Sau đó đem người đẩy đi ra, "Em muốn làm bài tập."
Cửa phòng bị đóng.
Trình Dã nhìn chằm chằm nhìn một lúc lâu, không nói chuyện.
Trầm Mộc Bạch viết xong bài tập, nhìn Vương Tố Đình đang nấu cơm, liền lưu đến gian phòng ca ca.
"Ca, em chơi trò chơi một hồi."
Cô nói.
Trình Dã nằm ở trên giường, nhìn cô một cái, "Ừm."
Trầm Mộc Bạch đặt mông ngồi trên ghế, liền bắt đầu bắt đầu chơi võng du.
Cô lên cấp hai sau liền không chơi những cái game offline kia, một chút ý tứ cũng không có.
Trình Dã nhìn chằm chằm người, nắm tay phóng tới trên ót, "Trình An Tâm, hỏi em cái vấn đề."
Trầm Mộc Bạch cũng không quay đầu lại nói, "Anh hỏi."
Trình Dã nói, "Em về sau muốn thi cái cấp ba nào?"
Cô lên số, nhận được tin nhắn một người.
[ Quý tộc tiểu tử
Ngạo Hiên: Nha đầu, online đi, cậu rất lâu không tìm đến tôi chơi.]
"Không biết, nói cái này còn sớm đâu ca." Trầm Mộc Bạch vừa lên tiếng nói, một bên trả lời tin nhắn.
[ Ta muốn cao ra: Chính ngươi cậu chơi đi.]
[ Quý tộc tiểu tử
Ngạo Hiên: Thêm QQ tôi đi, 920137***]
[ Ta muốn cao ra: Không chơi QQ.]
[ Quý tộc tiểu tử
Ngạo Hiên: Cậu nên so với tôi nhỏ hơn đi, năm nay mấy tuổi, tôi muốn nhìn cậu hình dạng thế nào một chút.]