Trầm Mộc Bạch ngây ngẩn cả người.
Giang Nhất Nhiên ngẩng đầu, đem thịt tôm trong miệng nhai rồi nuốt xuống, mới mở miệng nói, "Ừm, ăn ngon."
Cặp mắt thâm thúy không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, thần tình trên mặt mười điểm bình tĩnh.
Trầm Mộc Bạch trên mặt không hiểu bị nóng lên một lần, cô nghĩ thầm, con sen kỳ thật rất biết chọc người nha..
Thời điểm tôm bị ăn đến không sai biệt lắm, Trầm Mộc Bạch mới có cảm giác chắc bụng, cô không cẩn thận ợ một cái, sau đó cảm thấy trên đầu có chút phát nhiệt.
Mới đầu Trầm Mộc Bạch không có để ý, thẳng đến cô từ trong phòng vệ sinh rửa tay đi ra, cảm thấy trên đầu hai bên ngứa ngáy như sẽ phải toát ra thứ gì, cô mới có chút bối rối sờ lên, sau đó chạm đến lỗ tai lông xù.
Cô giật mình trợn tròn con ngươi, sau đó dùng hai cánh tay bưng bít lấy hai cái lỗ tai đột nhiên xuất hiện, đối diện với ánh mắt tò mò của người khác về tới chỗ ngồi.
Giang Nhất Nhiên sau khi ra ngoài, cô dùng con mắt chờ đợi khẩn trương nhìn qua.
Giang Nhất Nhiên rõ ràng đã nhận ra không thích hợp, đi qua bên cạnh cô gái nhẹ giọng dò hỏi, "Thế nào?"
Đối phương vừa lúc chặn lại một số ánh mắt người nhìn sang, Trầm Mộc Bạch có chút thở phào một hơi, lúc này mới nhỏ giọng nói, "Lỗ tai mèo.. Lộ ra rồi."
Giang Nhất Nhiên sững sờ, ngay sau đó khôi phục rất nhanh thần sắc tỉnh táo đạm nhiên, hắn nhìn thiếu nữ trước mặt bên trên gương mặt bụ bẩm hoàn toàn là bộ dáng vội vã cuống cuồng, đưa tay chạm đến dưới mái tóc đối phương, dùng tiếng nói hơi lạnh nói, "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Thanh âm đối phương bên trong giống như có một loại lực lượng khiến người an tâm lại, Trầm Mộc Bạch thân thể đang còn căng cứng buông lỏng xuống.
Giang Nhất Nhiên nhìn thấy thân thể cô không còn cứng ngắc như vậy, lúc này mới xoay qua chỗ khác, đè thấp thân thể quay đầu lại nói, "Lên đi."
Trầm Mộc Bạch trông thấy bên trong tiệm con mắt nhiều người hơn nhìn tới, trong lòng cái kia một chút chần chờ lập tức tiêu tán, liền tranh thủ thân thể nằm lên.
Giang Nhất Nhiên ổn định thân thể cô, dưới ánh mắt mọi người hiếu kỳ ngạc nhiên, đi ra ngoài.
Thẳng đến đi ra một khoảng cách, Giang Nhất Nhiên mới nghiêng mặt dùng giọng nói trấn an, "Em có thể buông tay ra, bọn họ sẽ không hoài nghi."
Trầm Mộc Bạch trong mắt lộ ra thần sắc do dự, nhưng vẫn là chậm rãi buông tay ra.
Giang Nhất Nhiên tiếp tục nói, "Ôm chặt cổ tôi."
Trầm Mộc Bạch ngoan ngoãn làm theo, ôm cổ con sen nhà mình, cũng bởi vì cái động tác này, hai người mặt dán đến mười điểm gần, tư thái thân mật.
Một chút người qua đường dùng ánh mắt tò mò nhìn xem bọn họ, khi thấy lỗ tai trên đầu Trầm Mộc Bạch, cùng bạn bên cạnh mình nói đùa, "Rất ngọt một đôi tiểu tình lữ, lỗ tai mèo trên đầu bạn gái thoạt nhìn thật đáng yêu rất thật."
"Đúng vậy nha, cũng không biết ở nơi nào mua, hôm nào ta cũng đi tìm một cái làm Cosplay chơi."
Trầm Mộc Bạch nghe lời nói bọn họ, đều là đang trêu chọc cùng nói đùa, chậm rãi yên lòng.
"Hệ thống, cho một giải thích."
Hệ thống "Giải thích cái gì?"
Trầm Mộc Bạch nghiến răng nghiến lợi nói, "Vì sao ta đột nhiên toát ra một đôi tai mèo."
Hệ thống ồ một tiếng, "Không phải đã nói với cô sao, cỗ thân thể này sau khi thay đổi thành một lần hình người sau sẽ xuất hiện tình huống không ổn định, quen thuộc một đoạn thời gian liền tốt."
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, "Nói cách khác về sau cũng rất có thể sẽ lộ ra những vật khác?"
Hệ thống "Rất có thể."
Trầm Mộc Bạch lại không thể đem nó bắt tới đánh một trận, chỉ có thể sống không còn gì luyến tiếc ghé vào trên người nam chính.
Cuối cùng về tới trong nhà, sau khi Giang Nhất Nhiên đem cô buông ra, ở trong phòng khách vội vàng tìm vật có thể soi gương để nhìn một chút, lại phát hiện trên đầu nhiều hơn một đôi tai lông xù vàng trắng giao nhau dị thường uể oải.