Nam sinh bên trong tiếng nói, cùng thanh tuyến bình thường có chút không giống nhau, ý vị không rõ, còn có chút câu nhân.
Cô không hiểu cảm thấy lỗ tai một ngứa, tránh ra, "Thực không đau."
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, vẫn là ôm người, thấp giọng nói, "Tư Tư, anh có phải tức giận hay không?"
"Không có." Hoắc Tư ngửi ngửi mùi vị bên trên thân người, "Anh làm sao lại giận Tô Tô."
Hắn chỉ là ghen ghét sắp phát điên.
Nhưng càng là ghen ghét.
Đầu óc thì càng thanh tỉnh.
Sau đó trong đôi mắt ngưng kết băng lên, để cho người ta nhìn run rẩy.
"Ngoan, chờ anh cùng ăn cơm." Trầm Mộc Bạch vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, chủ động hôn mặt người, mở miệng nói.
Hoắc Tư như bình thường một dạng, lộ ra nụ cười, "Được, em chờ anh."
Sau đó đưa mắt nhìn thiếu nữ.
Thời điểm lại chuyển thân đi qua, nụ cười trên mặt từng chút từng chút trở thành nhạt.
"Học trưởng tốt."
Một người nữ sinh nhìn thấy hắn, kinh hỉ đi tới, chào hỏi lấy.
"Cô cảm thấy tôi sẽ thích cô sao?" Hoắc Tư mặt không biểu tình nhìn sang.
Bị nói trúng tâm tư nữ sinh sắc mặt tái đi.
"Người, luôn luôn thích nằm mơ." Hoắc Tư đối với người cười cười, "Cô nói đúng không, học muội."
Nữ sinh tựa hồ có chút bị dọa, không nói chuyện.
Hoắc Tư ôn nhu nói, "Xin lỗi, hôm nay tâm tình có chút không tốt."
Nữ sinh há to miệng, ".. Không.. Không quan hệ."
Trầm Mộc Bạch buổi sáng đều buồn ngủ nghe giảng bài lấy.
Bước đi cũng có chút tâm tư thần du.
Hoắc Tư quá không đúng.
Cô cứ cảm thấy có chút là lạ ở chỗ nào, nhưng nói không ra.
"Tô Tô." Sau lưng truyền đến một thanh âm.
Trầm Mộc Bạch quay đầu lại, ngẩn người, "Lớp trưởng?"
Phiền Minh cười cười, "Hai ngày này cảm giác cậu tinh thần không tốt lắm, không có sao chứ."
Hắn ta đi tới, một chỗ sóng vai đi tới.
Trầm Mộc Bạch a một tiếng, có chút xấu hổ, cô cũng không thể nói là bị giày vò đi, thế là hàm hồ nói, "Chỉ là có chút ngủ không ngon, không có gì, qua mấy ngày nghỉ khỏe cũng không có cái vấn đề gì, cảm ơn lớp trưởng quan tâm."
Phiền Minh nói, "Không khách khí, cũng là bạn học, nên." Hắn ta dừng một chút, "Tôi nghe nói cậu bây giờ cùng bạn trai cậu ở cùng nhau?"
Trầm Mộc Bạch xấu hổ nhẹ gật đầu.
Đối phương khoát tay áo, "Tôi không có ý gì khác, chính là hỏi cậu một chút, các cậu tình cảm rất tốt, cấp ba liền ở cùng nhau?"
Cô nhẹ gật đầu, "Ừm."
Phiền Minh còn muốn nói chút gì, liền bị một thanh âm chen vào, "Tô Tô."
Trầm Mộc Bạch nghe xong thanh âm này, ngửa mặt lên, "Sao anh lại tới đây?"
"Em đã nói muốn một chỗ ăn cơm." Hoắc Tư đi tới, mắt lộ ra bất thiện, sau đó nắm tay người qua, "Hắn là ai?"
Cô có chút đau đầu nói, "Đây là lớp trưởng em."
Hoắc Tư ủy khuất nói, "Nếu là anh không đến, em có phải liền cùng hắn cùng nhau đi ăn cơm hay không."
Phiền Minh đối với Hoắc Tiêu đại danh một mực có chỗ nghe thấy, cũng đã gặp mấy lần.
Nhưng là mỗi một lần gặp mặt, đều có loại cảm giác không hài hòa nói không nên lời.
Đối phương tính nết, mỗi một lần đều có chỗ khác biệt.
"Chớ nói nhảm." Trầm Mộc Bạch cảnh cáo nói.
Hoắc Tư không nói lời nào, nhìn người một chút.
Cái nhìn kia, bao hàm hàm nghĩa, chỉ có Phiền Minh một người có thể trải nghiệm được.
Không khỏi kinh hãi.
Không riêng gì cảnh cáo, vẫn là uy hiếp.
Trầm Mộc Bạch biết rõ cái tiểu tổ tông này nổi nóng lên, đây không phải là bình thường có thể dỗ dành, thế là tranh thủ thời gian cùng lớp trưởng chào tạm biệt xong, "Đi ăn cơm, anh đừng suy nghĩ lung tung."
Hoắc Tư ngoan ngoãn nói một tiếng a.
Sau đó quay đầu lại, cười cười.
"Cách xa cô ấy chút."