Trầm Mộc Bạch, "..."
Cô.. mệt mỏi quá nha.
"Hoắc Tư, trước nghiêm túc nghe em nói được không?" Cô đem người đẩy ra, nghiêm túc cẩn thận nói, "Nếu như anh không nguyện ý cùng em nói, sẽ không có người nguyện ý cùng em nói, em cần anh trợ giúp."
"Tô Tô lòng thực tham." Hoắc Tư nói khẽ, đôi mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, "Rõ ràng đã có anh, trong miệng lại nói lấy lời dễ nghe, để cho anh khổ sở."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Không, cô không phải, cô không có.
Cô vuốt vuốt huyệt thái dương, "Hoắc Tư, em.."
"Đừng nói nữa được không?" Hoắc Tư nhìn cô nói, "Anh không muốn nghe."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Thiếu niên ôm lấy, ôm chặt cái cổ cô, "Tô Tô, chúng ta không nói được không?"
"Anh nơi đó thật khó chịu."
"Giống sắp phải chết một dạng."
Trầm Mộc Bạch thật sự không cách nào, cô cảm thấy cô nói tiếp, tình huống khả năng còn muốn càng hỏng bét, thế là đành phải đáp ứng nói, "Được, anh bây giờ không muốn nghe, vậy chúng ta sau này hãy nói."
"Về sau cũng không cần lại nói." Thiếu niên cọ xát mặt cô, "Tô Tô, anh thích nhất em, em đừng để anh không vui có được hay không."
Trầm Mộc Bạch, ".. Được."
Cô rất là gian nan đáp ứng rồi.
Cứ như vậy trước dỗ dành đi, về sau vẫn là muốn lại tìm cơ hội.
Hoắc Tư ngửa mặt lên, ngọt ngào cười, "Biết rõ Tô Tô tốt nhất rồi."
Trầm Mộc Bạch trong lòng liền có chút không mấy vui vẻ.
Cô dễ dàng sao.
"Anh còn muốn cùng Tô Tô chơi." Hoắc Tư một lần nữa dắt tay thiếu nữ, "Hôm nay là một ngày anh vui vẻ nhất, cùng Tô Tô ăn chung kem ly, cùng một chỗ hôn môi, còn muốn cùng nhau chơi đùa nhảy cầu."
Trầm Mộc Bạch mù mịt đang suy tư, cô hôm nay rốt cuộc là tới làm gì.
Trừ bỏ thỏa mãn Hoắc Tư yêu cầu ra, chẳng lẽ không phải vì để cho bốn nhân cách bắt tay giảng hòa sao?
Không đúng.. nhảy cầu?
Nhảy cầu?
Nàng đột nhiên ngửa mặt lên đi qua, "Nhảy, nhảy, nhảy cầu?"
Hoắc Tư ôm cô, "Đúng nha, nhảy cầu."
Trầm Mộc Bạch muốn tê cả da đầu.
Phải biết cô trừ bỏ không dám vào nhà ma, chính là chơi nhảy cầu.
Cảm giác từ trên cao rơi xuống, đối với cô mà nói, kinh hãi so cảm giác kích thích còn muốn càng nhiều một chút.
"Có thể không chơi sao?" Trầm Mộc Bạch nhắm mắt nói.
Hoắc Tư nghi hoặc nhìn lại, "Vì sao? Tô Tô là sợ hãi sao?"
Trầm Mộc Bạch, "..."
Loại này nếu là rất không tiền đồ thừa nhận mà nói, rất muốn rất xấu hổ nha.
Cô ấp úng nói, "Cái kia.. Kỳ thật.. Cái này.."
"Tô Tô là muốn trở về sao?" Hoắc Tư nói, trên mặt mặc dù không có cái vẻ mặt gì khác thường, nhưng là trong cặp mắt kia lại tràn đầy thất lạc.
Trầm Mộc Bạch lại không được.
Côcảm thấy mình có chút không phải người.
Hoắc Tư muốn đến công viên trò chơi rất lâu, nhưng cô lại một lòng nghĩ là, làm sao làm cho đối phương đáp ứng, vì thế còn làm cho có chút không thoải mái.
Thế là nhắm mắt nói, "Không có, anh vui vẻ là được rồi."
Không phải liền là nhảy cầu sao?
Liền nhảy một lần.. hai mắt nhắm lại, liền xong rồi.
Trầm Mộc Bạch đưa cho chính mình ủng hộ động viên.
Bọn họ chơi là hai người nhảy cầu.
Cô cảm thấy chỉ là đứng ở đó, thì có loại xúc động muốn ngất đi.
"Anh sẽ ôm chặt Tô Tô." Hoắc Tư hướng về cô nở nụ cười.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Hai người ở trên không trung ôm nhau.
Cô cảm nhận được cường độ cùng nhiệt độ thiếu niên truyền đến, giống như là thấy chết không sờn, theo đối phương tiếng tim đập mà đến.
Thẳng đến thời điểm kết thúc, Trầm Mộc Bạch đều cảm thấy chân của mình đều không phải là của mình.
"Tô Tô."
Thiếu niên nhìn cô, "Em thế nào?"
* * *
Các tình yêu ngủ ngon nha.