Thạch Kế Tùng lấy tay hướng trên người mình xoa xoa, ông ta nhưng biết, trong trường học này đều là người có tiền, chỉ là một bút học phí cũng là chi tiêu không nhỏ.
"Cha liền muốn biết con bây giờ trôi qua có tốt hay không?"
"Tôi rất khỏe." Cô nói, "Không nhọc ông quan tâm."
Thạch Kế Tùng nịnh nọt cười cười, "Con.. cha mẹ nuôi đối với con như vậy?"
"Bọn họ đối với tôi cũng rất tốt." Trầm Mộc Bạch nói, "Không nói trước bằng vào lời nói miệng của ông, coi như ông là cha ruột tôi, ông muốn bù đắp, tôi cũng không cần."
"Tiểu Nhụy, con đừng dạng này." Thạch Kế Tùng nhìn người đi đường qua lại một chút, lộ ra thần sắc khẩn cầu, "Cha liền muốn nhìn con nhiều vài lần là được rồi, ta biết ban đầu là ta và mẹ của con không đúng, nhưng là lúc ấy, chúng ta cũng có nỗi khổ tâm của chúng ta. Hơn nữa mẹ con.. hiện tại cũng không ở, ta chính là thân nhân có liên hệ máu mủ còn lại duy nhất của con."
Người khác không khỏi có chút hiếu kỳ nhìn sang, nghe câu nói này về sau, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Mấy người không khỏi mở miệng nói, "Tiểu cô nương, cha cháu lúc trước nhất định là có cái nguyên nhân gì bất đắc dĩ, mới đem cháu ném. Hai người tốt xấu cũng là cha con ruột, ngồi xuống, nói ra, cũng là tốt."
"Đúng vậy, hắn đều khổ cực như vậy tới tìm cô. Nhất định là yêu cô, cô làm sao nhẫn tâm."
"Cho dù là lạ lẫm, tóm lại cũng là có liên hệ máu mủ. Dưới gầm trời này, nào có phụ mẫu không quan tâm không yêu con cái bản thân."
Thạch Kế Tùng càng là thừa cơ bắt lấy tay thiếu nữ, "Tiểu Nhụy, cha biết là cha sai, con liền tha thứ cha có được hay không, về sau cha nhất định sẽ đối tốt với con."
Ông ta dùng quần áo lau lau tay nói, "Ta.. Ta là yêu con, Tiểu Nhụy."
Trầm Mộc Bạch mắt lạnh nhìn bọn họ, sau đó xoay người rời đi.
"Tiểu Nhụy." Thạch Kế Tùng vội vàng đi theo.
Cô quay đầu lại, lạnh lùng nói, "Ông còn đi theo tôi như vậy, tôi hiện tại liền báo cảnh."
Vừa nói, lập tức từ trong túi lấy điện thoại di động ra.
Đúng vào lúc này.
Một cỗ xe con quý báu từ ven đường ngừng lại, "Tô Tô."
Thiếu niên từ bên cạnh nhô thân thể ra, khi nhìn đến hai người lôi kéo, sững sờ một lần, "Thế nào?"
Trầm Mộc Bạch trông thấy Hoắc Tam, trong lòng chậm rãi thở dài một hơi, "Có thể đưa tôi về nhà sao?"
Hoắc Tam đôi mắt có chút trợn trợn, sau đó vội vàng nói, "Đương nhiên là có thể."
"Tiểu Nhụy, vị này là bạn học con sao?" Thạch Kế Tùng con mắt thẳng tắp nhìn chiếc xe này, còn có thiếu niên trên xe rất là quý khí, mở miệng hỏi thăm nói.
Trầm Mộc Bạch không để ý ông ta, trực tiếp lên xe, "Đi thôi."
Thạch Kế Tùng đối với thiếu niên lộ ra một cái nụ cười xấu hổ lại có chút nịnh nọt "Chào cậu, bạn học, tôi là cha của tiểu.. Tô Tô."
Hoắc Tam nhìn ông ta một hồi lâu, không nói chuyện, "Lái xe đi, Triệu quản gia."
Xe quý báu rất nhanh liền chạy rời đi.
Thạch Kế Tùng tại sau lưng thẳng tắp nhìn.
Hoắc Tam nhìn về phía thiếu nữ, mím môi nói, "Cần giúp không?"
Trầm Mộc Bạch lắc đầu.
Hoắc Tam không nói chuyện.
Hắn cúi đầu, phát hiện thời điểm thiếu nữ cần giúp đỡ, người nghĩ đến, cho tới bây giờ không phải mình.
"Cậu thế nào? Bạn học Hoắc." Trầm Mộc Bạch phát giác được người bên cạnh không thích hợp, không khỏi hỏi thăm một câu.
Thiếu niên ngửa mặt lên, nở nụ cười, "Không có gì."
Thấy thế nào, đều có điểm mùi vị đang miễn cưỡng.
Trầm Mộc Bạch do dự một chút, vẫn là mở miệng nói, "Bạn học Hoắc là vì chuyện lần trước sao?"
Hoắc Tam sững sờ, nhìn sang.
Trầm Mộc Bạch nói, "Nếu như là mà nói, tôi xin lỗi với cậu."