Trầm Mộc Bạch nói, "Ba cháu chính là Tạ Tầm nha."
Áo cơm phụ mẫu.
Cô nói không sai.
Rất là hùng hồn.
Một chút cũng không chột dạ.
"Vậy mẹ cháu đâu?" Triệu ca một mặt do dự nhìn chằm chằm Tạ Tầm, nhìn lại.
Trầm Mộc Bạch nói, "Cháu không có mẹ."
Cô ôm Tạ Tầm, một bộ không buông tay "Ba, chúng ta khi nào đi ăn đồ nướng nha."
Thường Nhạc nghe, lập tức giật mình, "Triệu ca, chúng ta bây giờ có thể đi ăn đồ nướng rồi sao."
Triệu ca nói, "Các cậu còn có tâm tình ăn đồ nướng, đứa bé này đến cùng ở đâu ra, nếu là xử lý không tốt, cậu có tin không ngày mai sẽ sẽ có một cái tin con gái tư sinh của Tạ Tầm chuyện xấu xuất hiện."
Thế là Triệu ca bắt đầu quấy rầy hỏi.
Trầm Mộc Bạch ôm Tạ Tầm, "Ba, cái này chú này thật hung nha."
Triệu ca, "..."
Tạ Tầm cúi đầu xuống đến, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm người.
Trầm Mộc Bạch, ".. Ba, ba nhìn lấy con làm cái gì?"
Tạ Tầm mỉm cười nói, "Anh đang nghĩ Hamster của anh đi đâu?"
Trầm Mộc Bạch, "..."
Cô và người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, lắp bắp nói, "Ba Hamster hẳn là bản thân đi ra ngoài vụng trộm chơi, rất nhanh sẽ trở lại."
Thường Nhạc cảm thấy Tạ Tầm tâm tình hẳn là thật không tốt mới đúng, thế là trên đường đi, đều đang nghĩ biện pháp điều giải bầu không khí một lần.
An ủi, "Tạ Tầm, cậu đừng quá khó chịu."
Tạ Tầm nói, "Tôi không khổ sở."
Thường Nhạc, "? Cậu có phải bởi vì quá thương tâm bắt đầu nói mê sảng hay không?"
Tạ Tầm nhìn Thường Nhạc một cái, nói, "Khả năng Hamster của tôi thật đúng là bản thân vụng trộm chạy ra ngoài chơi."
Thường Nhạc, ".. Rất nhanh sẽ trở lại đúng không."
Tạ Tầm nhẹ gật đầu.
Thường Nhạc, "..."
Kết thúc rồi, nhìn đến Tạ Tầm đúng là điên rồi, bắt đầu thần chí không rõ.
Đám người đi ăn đồ nướng.
Trầm Mộc Bạch đã sớm chảy nước miếng.
Đợi đến thời điểm xâu nướng đi lên, lập tức lột.
Bộ dáng thành thạo để cho người chung quanh nhìn trợn mắt hốc mồm.
Cô ăn đến cơ hồ đều nhanh chảy xuống nước mắt cảm động.
Một bữa như vậy, cô dễ dàng sao.
Thường Nhạc mấy người lúc này mới phát hiện tiểu loli mặc quần áo trên người giống như có chút quá lớn.
Hàn Mính Tích phân tích nói, "Hẳn là cùng người trong nhà cãi nhau, sau đó vụng trộm chạy ra, về phần tại sao sẽ cùng theo Tạ Tầm, đại khái là bởi vì nhìn đến video của Tạ Tầm, fan hâm mộ nhỏ tới."
Trầm Mộc Bạch, "Ăn ngon thật."
Thường Nhạc, "Tạ Tầm, đây thật không phải con của cậu sao?"
Trầm Mộc Bạch, "Ba, con còn có thể lại ăn sao?"
Cô quay mặt đi, trông mong nhìn người nói.
Tạ Tầm nói, "Không thể, em đã ăn thật nhiều."
Trầm Mộc Bạch bất mãn.
Cô thật vất vả biến thành người, nhất định phải ăn đủ vốn mới đúng với bản thân, thế là nhìn mấy người đối diện một chút, cười tủm tỉm nói, "Ca ca, em còn có thể lại ăn sao?"
Thường Nhạc nhìn thoáng qua đồ nướng, trước mặt không biết lúc nào đều nhanh không thấy.
Mấy người mặc dù bé gái đối diện đến đây trải qua không rõ rất là nghi hoặc, nhưng là dáng dấp đẹp mắt đáng yêu như vậy, bộ dáng nói ngọt khéo léo thật là có chút chống cự không nổi.
Tạ Tầm nụ cười dừng một chút, "Ca ca?"
Thường Nhạc mấy người không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút mát mẻ sưu sưu.
Lâm Tử Thượng có chút không ứng phó qua nổi tiểu loli, bản thân yên lặng ăn thịt nướng.
Trầm Mộc Bạch cũng sợ run cả người, ngửa mặt lên, bắt đầu nghẹn nước mắt, "Ba, con đều cả ngày không có ăn cơm đi, con thật đói nha."
Thường Nhạc nói, "Tạ Tầm, cậu liền để cô bé ăn đi, quá đáng thương, nói không chừng còn bị cha mẹ ruột ngược đãi qua."