Đối với hai người rời tiệc.
Nữ sinh rất là hâm mộ ghen ghét.
Tống Ninh cùng thiếu nữ tình cảm vẫn luôn rất tốt, kia là ai cũng không dính vào được.
* * *
Thiếu nữ ôm lấy cổ mình, cũng không thế nào an phận, một mực cọ qua cọ lại.
Tống Ninh mắt sắc thâm trầm, khắc chế nói, "Đừng nhúc nhích."
"Ninh Ninh." Thiếu nữ dò xét đi qua, "Anh thật là đẹp trai."
Tống Ninh không nói lời nào.
"Ninh Ninh, em thích nhất anh." Thiếu nữ mơ hồ không rõ nói một câu, cọ xát bả vai hắn, "Em sẽ không tha anh, anh không nên buông tha em à."
"Anh nhất định cảm thấy mệt đúng không, thật xin lỗi.."
Lời nói mơ hồ không rõ truyền đến.
Mang theo hơi rượu.
Thiếu nữ ôm thật chặt hắn, ngâm nga bài hát.
Hiển nhiên say không rõ.
Tống Ninh từ đầu đến cuối đều không có đáp lại, yên tĩnh lại bình tĩnh.
Ai cũng thấy không rõ thần sắc chân chính đáy mắt hắn.
Lạc Tử Phong từ phía sau đuổi theo, "Này."
Thần sắc Lạc Tử Phong hiện ra một chút nộ khí, "Tống Ninh, con mẹ nó cậu cố ý đúng không."
Tống Ninh ngay cả đầu cũng không quay, hướng thẳng đến đi về phía trước đi.
Lạc Tử Phong, "..."
Gia hỏa này.
Lạc Tử Phong lập tức đi tới, ngăn khuất trước mặt hai người, "Cố ý để cho tôi biết sai nguyện vọng, cậu bây giờ hẳn rất đắc ý nha."
Tống Ninh thản nhiên nói, "Nói xong chưa?"
Lạc Tử Phong cười lạnh một tiếng, "Cậu cũng sẽ đùa nghịch loại thủ đoạn này sao, thật là không nhìn nổi. Nhưng là cậu cho rằng như vậy thì hữu dụng không? Bất quá là một trường học mà thôi."
Tống Ninh nhìn theo Lạc Tử Phong, sắc mặt trong nháy mắt u ám.
Lạc Tử Phong giễu cợt nói, "Xem đi, tôi còn tưởng rằng cậu đến cỡ nào bảo trì bình thản."
Lạc Tử Phong đối lên với nam sinh, tâm không hiểu nhảy lên.
Lạc Tử Phong biết rõ Tống Ninh một mực nhìn mình không thuận mắt, vừa có cơ hội có thể ngáng chân tuyệt đối không thể thiếu.
Nhưng là cũng xưa nay sẽ không lộ ra thần sắc dạng này.
Giống như là hi vọng bản thân từ trên thế giới nơi này biến mất một dạng.
Lạc Tử Phong tê cả da đầu, nhưng vẫn là mạnh miệng nói, "Bản thiếu gia muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, chờ coi nha."
"Không quan trọng." Thanh âm mang theo ý lạnh vang lên.
Tống Ninh ánh mắt nhìn tới, thần sắc đạm mạc, "Lạc Tử Phong, tôi chưa từng có coi cậu là làm đối thủ."
Hắn chỉ bất quá.
Muốn giết chết những cái nhân tố kia thôi
* * *
Tống Ninh đem thiếu nữ đưa đến cửa nhà.
Dì vừa thấy tiểu thư nhà mình uống say, vội vàng nói, "Ô hô, may mắn phu nhân không ở nhà."
Bà vội vàng muốn đi vịn.
Nào biết được thiếu nữ liền ỷ lại trên lưng nam sinh không dời.
Dì xấu hổ cười cười, "Tiểu thư, đến, đến tôi nơi này."
Thiếu nữ say khướt nhìn bà một cái, "Không, không muốn, dì không phải Ninh Ninh."
Tống Ninh đem người giao tới.
Tách ra tóc ở ngang trán, hôn lấy cái trán một lần, "Nghe lời, ngoan."
Thiếu nữ nhìn theo hắn, chỉ chỉ bờ môi của mình, "Cái này cũng muốn."
Dì "..."
Ô hô, bà đều tuổi đã cao, hiện tại thanh niên yêu đương cũng là như vậy hay sao?
Tống Ninh bám thân, hôn môi đối phương một cái, vuốt vuốt đầu, "Mau trở về nghỉ ngơi."
"Cái này cũng muốn." Thiếu nữ ợ một cái, vừa chỉ chỉ gương mặt bản thân.
Dì, "..."
Không nghĩ tới tiểu thư dĩ nhiên là như vậy.
Tống Ninh không sợ người khác làm phiền làm theo, hôn lấy gương mặt thiếu nữ.
"Hai bên đều muốn."
Hắn trong mắt lướt qua nụ cười lạnh nhạt, hôn đi qua, "Được rồi."
"Ninh Ninh ngủ ngon."
Thiếu nữ nhìn theo mặt hắn một lúc lâu, nhào tới, được vững vàng tiếp được.
Cô nhón chân lên, tại trên mặt người cho đi một cái ba to lớn, mang theo mùi rượu nghiêm túc nói ra.
* * *
Trầm Mộc Bạch tỉnh rượu về sau, đem tất cả mọi chuyện đều nhớ đến.