Ngón tay bỗng nhiên nắm lấy, Tống Ninh bất động thanh sắc thu lại thần sắc trong mắt, thản nhiên nói, "Tôi tại sao phải tin tưởng lời cô nói?"
Bạch Lộ thở dài một hơi, "Tống Ninh, tôi hiểu rất rõ cậu, mặc dù chỉ là thông qua trò chơi biết được, coi như cái thế giới này là chân thật. Nhưng tính tình cậu sẽ không thay đổi, nếu như cậu không tin tôi, từ vừa mới bắt đầu liền sẽ không cùng tôi đi ra. Chẳng lẽ không đúng sao?" Cô ta nhìn một bên mặt tuấn tú của nam sinh, nói thẳng, "Cái này chứng minh, trong lòng cậu đã có nghi ngờ."
Tống Ninh không nói chuyện.
Cô ta tiếp tục nói, "Cô ấy và tôi đồng dạng là người chơi, cũng sẽ có đồng dạng nhắc nhở. Tôi không biết Bạch Lộ mục tiêu là vì cái gì, ngay cả tôi cũng xem không hiểu cậu ta muốn làm gì. Nhưng là một khi thành công công lược cậu và Lạc Tử Phong, Nhan Trạch ba người, cô ấy sẽ có cơ hội chọn rời đi cái thế giới này."
"Ngay cả cái này, cũng không quan trọng sao?"
Tống Ninh đứng người lên, thần sắc đạm mạc, "Tôi muốn biết rõ, tôi sẽ biết rõ ràng."
Bạch Lộ nhìn thân ảnh đối phương rời đi.
Cô ta mấp máy môi.
Tống Ninh câu nói này ngoài mặt vẫn là không tin cô ta, nhưng người chơi già dặn kinh nghiệm chơi qua trò chơi, nhất định có thể nhìn ra được.
Hắn thích Bạch Lộ.
Cứ việc lấy hắn thông minh, đào ra dấu vết để lại, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng là bởi vì sợ hãi mất đi, thường thường càng có thể bảo trì bình thản.
Người tài giỏi như thế là đáng sợ nhất.
* * *
Trầm Mộc Bạch vào cửa nhà.
Bạch mẫu đã đang chờ ở đó.
Cô có chút niềm tin không đủ đi qua, "Mẹ."
Bạch mẫu để đi xuống dưới, "Con còn biết gọi ta mẹ. Một chuyện lớn như vậy, con dự định giấu diếm mẹ tới khi nào?"
Trầm Mộc Bạch vội vàng thay người bóp vai lại bóp lưng, "Ngài lần này không phải đã biết rồi sao?"
Bạch mẫu hừ một tiếng, "Nếu không phải là ta phát hiện, con có thể thành thành thật thật nói với ta sao."
Nàng hết sức ân cần khen một trận.
Sau đó dò xét hỏi thăm, "Mẹcảm thấy Tống Ninh thế nào?"
"Rất tốt." Bạch mẫu nói, "Ánh mắt con luôn luôn không sai." Bà thở dài một hơi, "Chỉ là mẹ cũng không biết con là nghiêm túc hay là chơi đùa mà thôi."
Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian cho thấy tâm ý bản thân, "Mẹ, con thực sự rất là thích hắn."
Bạch mẫu nhéo nhéo cái mũi con gái, "Lúc trước con cũng là dạng này nói với ta, thích Tử Phong, về sau con còn không phải đem người bỏ rơi."
Trầm Mộc Bạch nói, "Tống Ninh tốt hơn hắn nhiều, lại nói, Lạc Tử Phong lại không thích con, con làm gì dán tại hắn trên ngọn cây này." Cô vẫn không quên bôi đen người ta một cái, làm gãy khả năng hai nhà lại thông gia.
Bạch mẫu chần chờ nói, "Tống Ninh đứa bé này.."
Trầm Mộc Bạch lập tức tán dương, "Tống Ninh thành tích tốt, là hạng nhất đây, nhân phẩm cũng tốt, hai chúng con yêu đương cũng sẽ nhường cho con, ngài đừng lo lắng."
Bạch mẫu nói, "Mẹ là lo lắng con lần kế tới lại theo mẹ nói đổi bạn trai, đứa nhỏ này nhìn qua rất tốt, tính tình mặc dù lạnh một chút, nhưng là thực thích con. Lộ Lộ, Tử Phong bên kia có thể thông cảm được, nhưng là con người này.. nếu là chia tay, mẹ cũng không biết nên nói như thế nào."
Trầm Mộc Bạch, ".. Mẹ, con thực sự sẽ không đổi bạn trai, lại nói, con đổi thành ai vậy."
Bạch mẫu nói, "Liền cái minh tinh kia, dáng dấp phong nhã, hôm nay còn đến chúc mừng sinh nhật cho con. Mẹ sao không biết rõ con còn cùng người ta nhận biết."
Cô giải thích nói, "Chính là một thời gian trời xui đất khiến, chúng con nhận biết."
Bạch mẫu vẫn có chút hoài nghi, "Thực, con cũng đừng gạt ta, nếu dối gạt tình cảm người ta, trên phương diện làm ăn gặp, ta coi như nhức đầu."