Hệ thống, "..."
Nói thì nói thế, nhưng cứ cảm thấy giống như có chỗ nào không thích hợp.
* * *
Nghĩ cả đêm hệ thống cũng không thể nhìn ra là lạ ở chỗ nào, bởi vì kí chủ của nó thoạt nhìn bộ dáng giống như rất tích cực.
Rõ ràng nó nên cao hứng, nhưng vì sao chính là sinh không nổi nửa điểm tâm tình đây.
Thế là hệ thống chỉ có thể trơ mắt nhìn kí chủ nhà mình cười tủm tỉm đi đến phòng học cùng Tống Ninh chào hỏi một tiếng, thái độ nhiệt tình có chút quỷ dị.
Hệ thống, "..."
Cứ cảm thấy có loại dự cảm không rõ.
Trầm Mộc Bạch không có chút nào phát giác được hệ thống của bản thân không thích hợp.
Cô đang suy nghĩ như thế nào mới có thể đuổi tới Tống Ninh.
Viết thư tình?
Không được, đầu năm nay thư tình quá quê mùa, hơn nữa không có bất kỳ cái ý gì mới.
Tặng quà?
Nhưng là muốn đưa cái gì?
Trầm Mộc Bạch phát hiện mình đối với Tống Ninh thật đúng là hoàn toàn không biết gì cả, nhưng là trên tư liệu, biểu hiện đối phương cũng không có cái gì đặc biệt yêu thích.
Cũng không được.
Cô có chút sầu.
Thế là hỏi hệ thống nói, "Ngươi biết làm sao theo đuổi Tống Ninh sao?"
Hệ thống "Đừng hỏi tôi không biết."
Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, "Cùng đúng, dù sao ngươi không có yêu đương qua."
Hệ thống, "..."
Nó rất muốn nói một câu, chẳng lẽ cô liền nói qua sao?
Nhưng là nghĩ đến cái kí chủ ngu xuẩn này tình sử một đường đến, mặc dù cặn bã đến ép một cái.
"Bỏ đi." Trầm Mộc Bạch khoát tay một cái nói, "Chính ta nghĩ."
Thế là cuối cùng cô vẫn là lựa chọn viết thư tình quê mùa nhất.
Nhưng là nghĩ đã hơn nửa ngày.
Cũng sửng sốt nghĩ không ra một câu.
Thời gian cứ như vậy qua một buổi sáng, thời điểm lên tiết thể dục, Trầm Mộc Bạch nghe được mấy nữ sinh đang đàm luận chuyện yêu đương.
"Tớ theo bạn trai tớ đã nói yêu đương ba năm, sơ trung lúc ấy hắn hàng ngày mang cho tớ đồ ăn vặt, sau đó chúng tớ liền ở cùng nhau."
"Rất ngọt nha, tó liền không đồng dạng, tó là đuổi ngược bạn trai tớ. Nhưng là cũng không lâu lắm, chúng tớ liền chia tay."
Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian vểnh tai, nghe nói như thế ngốc một lần.
Đúng nha, yêu đương cũng sẽ chia tay \.
"Vì sao."
Nữ sinh kia thở dài một hơi, "Liền chán ghét chứ sao, sau đó liền chia tay."
"Cho nên nói yêu đương nhất định không thể quá dính, nếu không sớm muộn đối phương sẽ phiền chán."
Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian cầm quyển sổ nhỏ nhớ kỹ.
Hệ thống, ".. Cô làm gì?"
Đầu cô cũng không nhấc nói, "Tích lũy một chút kinh nghiệm nha."
Hệ thống, ".. Cùng cô có quan hệ gì."
Trầm Mộc Bạch bưng lấy khuôn mặt nói, "Đương nhiên là có quan hệ, nếu như Tống Ninh cùng ta chia tay, Lam Hề không phải có cơ hội sao."
Hệ thống, ".. Có đúng không."
Cô liền vội vàng gật đầu, "Đúng, cho nên ta nhất định phải tóm chặt lấy tâm Tống Ninh."
Hệ thống vậy mà không có gì phản bác.
* * *
Lạc Tử Phong bị lôi kéo, không kiên nhẫn rút tay ra, "Cô làm gì?"
Lam Hề mặt đỏ hồng nói, "Tôi có lời muốn nói với cậu."
Lạc Tử Phong muốn xoay người rời đi, "Tôi không muốn nghe."
"Tử Phong." Lam Hề cắn răng, mau đem người giữ chặt, "Bạch Lộ không thích cậu, nhưng là tôi thích cậu."
Lạc Tử Phong quay đầu, "Ai nói Bạch Lộ không thích tôi?"
Lam Hề, "..."
Van cầu cậu thanh tỉnh một chút.
Cô ta thực càng ngày càng ghen ghét Bạch Lộ.
Dựa vào cái gì được Tống Ninh ưa thích, cũng bởi vì khuôn mặt sao.
Ngay cả Lạc Tử Phong cũng thích cô.
Lam Hề rất ghen ghét, cô ta nhất định phải đem Lạc Tử Phong vây tới tay.
"Vì sao cậu liền không thể quay đầu liếc lấy tôi một cái?" Cô ta thấp giọng khẩn cầu, "Tôi thời điểm lần thứ nhất nhìn thấy cậu, cũng đã bắt đầu thích cậu."
Cô ta lấy dũng khí nói, "Tôi thừa nhận tôi là cố ý đụng vào trong ngực cậu, nhưng tôi đều là vì muốn cậu bắt đầu chú ý tôi, cậu thời điểm nhìn Bạch Lộ, tôi cũng đang nhìn cậu."