Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 2096




"Cho nên có thể nhờ cậu thu lưu nó hay không." Trầm Mộc Bạch trông mong nhìn qua đối phương, nhỏ giọng nói, "Nó rất ngoan, thoạt nhìn không phải mèo nghịch ngợm. Hơn nữa nó còn rất đáng yêu, bạn học Tống, cậu cảm thấy thế nào?"

Con mèo trong ngực thiếu nữ phảng phất là đang xác minh cô nói tới, hướng về phía nam sinh mềm nhũn kêu một tiếng, "Meo~"

Tống Ninh ánh mắt dừng lại ở trên mặt thiếu nữ một hồi lâu, khẽ rũ đôi mắt xuống, ngữ khí lành lạnh nói, "Cậu dự định cứ như vậy đem nó ném cho tôi?"

Nam sinh trên mặt nhìn không ra tâm tình gì, ánh mắt rơi vào trên người con mèo, cũng nhìn không ra hỉ nộ.

Trầm Mộc Bạch ở trong lòng suy nghĩ một chút, không mò ra nam chính rốt cuộc là cái thái độ gì, đành phải lắc đầu, "Cũng không hoàn toàn là vậy, ta nhất định sẽ đi xem mi, Cocacola, mi nói là có phải không nha."

Cô cười tủm tỉm sờ lên đầu con mèo, dù sao mặc kệ mọi việc, trước tiên đem đối phương cho bao lấy lại nói.

Tống Ninh nhìn con mèo thiếu nữ ôm trong ngực, "Cocacola?"

Trầm Mộc Bạch sửng sốt một chút, "Đây là tên tôi lúc đang học nghĩ đến, nếu là cậu không thích.."

"Đi thôi." Nam sinh cầm túi sách lên, nghiêng mặt nói.

Cô ngẩn ngơ, trên mặt vui vẻ, "Tống Ninh, cậu đáp ứng rồi?"

Tống Ninh tiếng nói trầm thấp, "Bằng không thì sao?"

Trầm Mộc Bạch tâm tình rất tốt theo sau.

Trong ngực con mèo tựa hồ là phát giác được tâm tình của cô, mở to con mắt đại đại, "Meo~"

Tài xế xe đã ở bên ngoài chờ một thời gian.

Trầm Mộc Bạch cẩn thận từng li từng tí đem mèo ôm lấy, dụ dỗ, "Ngoan nha, Cocacola, chủ nhân về sau của mi chính là bạn học Tống, mi phải ngoan ngoãn có biết hay không?"

Thiếu nữ ngữ khí nhu hòa hơi quá đáng, cặp con mắt kia phản chiếu ra thân ảnh con mèo đen trắng, khóe mắt có chút cong lên.

Tống Ninh khẽ rũ tầm mắt xuống, nhìn cô chằm chằm.

"Meo!" Cocacola nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm đối phương thoáng qua, bộ dáng khéo léo có thể nói là rất làm người khác ưa thích.

Tại sau khi Tống Ninh tiếp nhận, càng là thành thành thật thật ở tại trên tay hắn.

"Phù." Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, cô thực sợ con mèo sẽ kháng cự đối phương, thật muốn là như thế coi như khó làm.

Còn tốt còn tốt.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ khó khan này, cô vuốt vuốt đầu con mèo, sau đó giơ tay lên, "Bái bai nha, bạn học Tống, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp." Tống Ninh nhìn cô nói.

Phảng phất là phát giác được muốn ly biệt, Cocacola ngẩng đầu, nghẹo đầu nhìn cô, mềm nhũn kêu một tiếng, "Meo~"

Trầm Mộc Bạch cười cười, "Cocacola, gặp lại, phải ngoan ngoãn, biết không?"

Cocacola, "Meo~"

Một người một mèo nhìn chăm chú lên thân ảnh thiếu nữ lên xe, thẳng đến biến mất ở trong tầm mắt, thu tầm mắt lại.

Tống Ninh cúi đầu xuống, "Không nỡ?"

Cocacola méo mặt một chút, "Meo~"

Tống mẫu làm sao cũng không nghĩ ra con trai mình sẽ mang một con mèo trở về, bà nhìn người ở bục cửa đang đổi giày, sửng sốt một chút, "Mèo con này là?"

"Một người bạn xin nhờ." Tống Ninh thản nhiên nói.

Tống mẫu suy nghĩ.

Con trai nhà mình không phải là một người có lòng thương, tính tình thanh lãnh, về phần tương phản manh cái gì hoàn toàn không có, đối với bất luận động vật lông xù cái gì đều vô cảm. Loại mà đi ngang qua cửa hàng thú cưng cũng sẽ không nhìn một chút kia.

Nhưng bây giờ vậy mà lại bởi vì một người bạn xin nhờ, liền đem con mèo mang về nhà nuôi?

Một người bạn?

Tống mẫu suy nghĩ một chút nói, "Nếu là mẹ nhớ không lầm mà nói, con ngay cả số lần bình thường mời bạn bè về đến trong nhà, mẹ một cái tay đều có thể đếm ra đến."

Tống Ninh không nói chuyện, thả con mèo trong tay ra, nhìn nó một hồi lâu, sau đó duỗi ngón tay ra, gảy cái trán nó một cái.