"Cho nên.." Trầm Mộc Bạch mặt dày nói, "Cho nên bạn học Tống, cậu có thể ở cùng tôi một lát hay không."
Nam sinh nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó xoay người sang chỗ khác.
Trầm Mộc Bạch sửng sốt một chút.
"Làm sao?" Đối phương quay đầu lại, "Còn không theo kịp."
Cô lòng tràn đầy vui vẻ đi đến bên người đối phương, "Cám ơn cậu nha, bạn học Tống, cậu là người tốt."
"Người tốt?" Tống Ninh khẽ rũ tầm mắt xuống.
Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, "Ừ ừ, người tốt."
Nam sinh ngừng lại.
Cô có chút mờ mịt nhìn sang.
Một mảnh bóng râm rơi xuống, đối phương đem một cái tay đặt ở sau lưng cô, khí tức ấm áp nhào vẩy mà đến, ánh mắt rơi xuống, "Cậu sẽ không sợ tôi đối với cậu làm cái gì sao?"
Trầm Mộc Bạch hơi mở tròn đôi mắt.
Tống Ninh điềm nhiên như không có việc gì đứng thẳng người, ngữ khí lãnh đạm nói, "Người tốt không phải cậu dùng con mắt liền có thể nhìn ra."
Cô nhạt nhẽo nói, "..."
"Cậu thực sự là thiên kim tiểu thư sao?" Tống Ninh hơi nghiêng mặt.
Trầm Mộc Bạch không rõ ràng cho lắm.
"Có phải người khác đối tốt với cậu chút, cậu đã cảm thấy người kia là người tốt hay không?" Thanh âm đối phương mang theo một chút ý lạnh.
Trầm Mộc Bạch vội vàng nói, "Đương nhiên không phải."
Nam sinh nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch lộ ra nụ cười tám răng, "Bởi vì tôi cảm thấy cậu không phải người xấu nha."
Tống Ninh không nói chuyện, ánh mắt chớp lên xuống.
Hai người đi một đoạn đường.
Thời điểm sắp đến giao lộ, cô chú ý tới phía trước hẳn là địa điểm mai phục, thế là liền vội vàng kéo Tống Ninh.
Nam sinh cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua tay thiếu nữ.
Trầm Mộc Bạch nghĩa chính ngôn từ nói, "Tôi không muốn đi bên kia, chúng ta đổi con đường đi."
Đại tiểu thư bá đạo có thể nói là phát huy đến vô cùng tinh tế.
Tống Ninh trông đi qua, ngừng một chút nói, "Được."
Đổi một con đường khác, thẳng đến cảm thấy an toàn, Trầm Mộc Bạch mới thở dài một hơi.
Xem ra hẳn là có thể tránh khỏi trận tai họa này.
Thế là gọi điện thoại bảo tài xế tới đón mình.
Sau khi mở cửa xe đi lên, Trầm Mộc Bạch quay cửa kính xe xuống, phất phất tay, "Bạn học Tống, cám ơn cậu, ngày mai gặp."
Tống Ninh nhìn chăm chú lên bóng lưng trên xe, thẳng đến không thấy bóng dáng, mới thu hồi ánh mắt.
Mở cửa nhà ra, tại chỗ đổi giày, trực tiếp hướng về phương hướng phòng ngủ đi đến.
Phòng bếp Tống mẫu thò đầu ra, "Hôm nay làm sao muộn như vậy mới trở về, là có chuyện gì xảy ra sao?"
Phải biết đứa con trai này nhà mình bình thường tự hạn chế cực kì, đừng nói là làm việc và nghỉ ngơi, ngay cả đi học tan học đều muốn bấm giờ, chưa từng có sớm qua một phút, trễ quá một phút.
"Không có gì." Tống Ninh trả lời.
"Đúng rồi, vừa rồi Hề Hề đến đây, con bé hỏi con trở về chưa." Tống mẫu nói.
Một bên kỳ quái nói, "Con bé xem ra bộ dáng giống như rất gấp, cũng không biết có cái gì chuyện quan trọng."
Tống Ninh dừng một chút, không nói chuyện.
Tiếng chuông cửa vừa lúc này vang lên.
Hắn đi qua mở cửa.
Thân ảnh nữ sinh xuất hiện ở trong tầm mắt.
"Tống Ninh, cậu đã trở về?" Đối phương thở hồng hộc, một bộ dáng lo lắng, "Cậu không sao chứ."
Tống Ninh ánh mắt rơi vào bên trên thần sắc của nữ sinh, hỏi, "Cậu cảm thấy tôi sẽ có chuyện gì sao?"
Nam sinh ánh mắt mang theo ý vị nói không rõ mơ hồ.
Lam Hề sửng sốt một chút, trong lòng bối rối một cái chớp mắt, tranh thủ thời gian giải thích nói, "Tớ không phải ý tứ này."
Cô ta cắn môi dưới, dò xét nói, "Cậu hôm nay tan học có nhìn thấy một ít người không hữu hảo hay không?"
Giống như là sợ nam sinh sẽ hiểu lầm, tiếp tục giải thích nói, "Cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ là hôm nay không cẩn thận nghe được.." Lam Hề do dự một cái chớp mắt. "Nghe được có người nói muốn thu thập cậu, tớ rất lo lắng cậu."