Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp, tư thái miễn cưỡng ôm vòng eo thiếu nữ mảnh khảnh, hơi híp một chút con ngươi như lưu ly, sau đó dùng âm thanh mềm mại nhu thuận mở miệng nói, "Chị, ngày 20 là sinh nhật tôi."
Trầm Mộc Bạch không có nhận ra đối phương ám chỉ, còn ngây ngốc sững sờ hỏi, "Cậu không phải đều không tổ chức sinh nhật sao?"
Tay ôm vòng eo nắm chặt lại, Tô Hoài Ngôn thanh tuyến mang theo điểm ý vị không rõ trầm xuống, "Làm sao chị biết?"
Trầm Mộc Bạch thầm mắng một tiếng hỏng bét, nhưng vẫn là tận lực duy trì lấy thanh âm tỉnh táo nói, "Tôi tốt xấu cũng phải tìm hiểu một chút em trai tôi là thế nào."
Tô Hoài Ngôn trầm thấp cười ra tiếng, ngữ khí mập mờ kiều diễm, "Chị muốn hay không lại 'Xâm nhập' tìm hiểu một chút?"
Trầm Mộc Bạch mặt tối sầm, nghĩ thầm, tôi không có như cậu loại em trai cầm thú.
Nói đùa giỡn đủ rồi, Tô Hoài Ngôn vui vẻ cười cười, sau đó tiếp tục mạn bất kinh tâm nói, "Chị định làm như thế nào?"
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, "Nếu không chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm?" Nói xong, chính cô đầu tiên nhịn không được nuốt nước miếng.
Tô Hoài Ngôn khẽ bật cười, ở chỗ thiếu nữ không nhìn thấy, bên môi lúm đồng tiền lõm thành một cái đường cong cưng chiều, "Tôi muốn chị ngày đó ở trong nhà cùng tôi."
Trầm Mộc Bạch nội tâm run lẩy bẩy, sau đó cảnh giác mở miệng nói, "Cậu muốn làm cái gì?"
Tô Hoài Ngôn thanh âm để lộ ra điểm hồn nhiên vô tội, "Chính là để cho chị cùng tôi đón sinh nhật mà thôi."
Trầm Mộc Bạch nếu lại tin tưởng hắn, trước đó thua thiệt chẳng phải là ăn chùa.
Nhưng vẫn là ho khan một cái nói, "Được."
Dù sao ngày đó dì Trần cũng sẽ ở, chẳng lẽ Tô Hoài Ngôn sẽ còn làm loạn được sao.
Tới lúc sinh nhật Tô Hoài Ngôn, Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, vẫn là tự mình làm một quả trứng bánh ngọt.
Cô không nghĩ tới là, dì Trần lại gọi điện thoại nói bản thân có chuyện tạm thời không thể tới Tô gia.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Cô nếu là tin tưởng đây là trùng hợp chính là người ngu.
Từ trong lò nướng đem bánh ngọt ra, sau đó rửa sạch sẽ dâu tây tô điểm ở tầng trên cùng, Trầm Mộc Bạch vén tay áo lên xoa xoa cái trán tràn ra mồ hôi, hài lòng cười cười, "Đại công cáo thành."
Bên hông đột nhiên bị một đôi tay từ phía sau ôm lấy, khí tức quen thuộc bao phủ mà đến, kèm theo thanh âm thiếu niên hơi khàn khàn, "Chị bắt đầu thật sớm."
Thiếu niên dùng cằm chống lấy bả vai thiếu nữ, cánh tay vòng quanh phần eo, tư thái thân mật mà mập mờ, đôi tròng mắt kia có chút nheo lại, trong mắt là không che giấu chút nào ý cười, sắp tràn đầy mà ra.
Trầm Mộc Bạch giật giật, không thể giãy thoát, dứt khoát cũng liền theo hắn đi.
Ánh mắt đảo qua bánh kem được bị tỉ mỉ làm thành, Tô Hoài Ngôn lộ ra thần sắc vui vẻ, sau đó tiến tới cọ xát gương mặt thiếu nữ, dùng thanh âm thiếu niên mềm mại nói, "Chị, chị biết lúc tôi nhìn thấy cái này bánh ngọt này đang suy nghĩ gì không?"
Trầm Mộc Bạch mới lười nhác nghĩ, "Không biết."
Tô Hoài Ngôn duỗi cánh tay ra, dùng ngón tay trỏ bôi một chút bơ, sau đó phóng tới trong mồm, vui vẻ nheo mắt lại, "Tôi đang suy nghĩ nha, nếu là chị ngày nào cũng đem toàn thân mình đều thoa bơ lên xong đưa cho tôi liền tốt."
Trầm Mộc Bạch bị dọa đến thân thể đều cứng lại rồi, "..."
Biến.. Biến thái.
Tô Hoài Ngôn cười khẽ một tiếng, sau đó trực tiếp tách ra khôn mặt thiếu nữ, hôn lên bờ môi cô.
Đầu lưỡi ôm lấy đối phương mềm mại, bơ vẫn chưa hoàn toàn hòa tan theo động tác lập tức tràn ngập toàn bộ vị giác.
Trầm Mộc Bạch bị hôn đến có chút thiếu dưỡng khí, đại não mơ mơ màng màng nghĩ đến, nụ hôn này có chút ngọt.. A..