"Đúng, chúng ta bây giờ ra ngoài tìm hiệu trưởng cùng giáo viên, nhất định có tác dụng." Vương Tuyết sắc mặt tái nhợt nói.
Trầm Mộc Bạch bắt đầu tìm trong túc xá đồ vật tương đối nặng đẩy đến phía sau cửa, cũng không quay đầu lại nói, "Nếu là cậu không sợ chết, tôi bây giờ có thể mở cửa giúp cậu."
Vương Tuyết nghe vậy nghẹn nghẹn, trừng cô một cái.
Khương Ngọc ho khan vài tiếng nói, "Vô dụng, nếu như là Zombie mà nói, chúng ta chỉ có thể chờ đợi cơ quan nhà nước cứu viện."
Nói thì nói thế, nhưng là đồ ăn sắp hết, mấy người đều trầm mặc.
Lâm Ương hỏi, "Chúng ta ở lại đây mấy ngày?"
Khương Ngọc cảm mạo đã gần như khỏi hẳn, nhưng là cảm xúc lại vui vẻ không được bao nhiêu, "Hai ngày rồi ah."
Vương Tuyết thần sắc ngơ ngác, vuốt một cái nước mắt nói, "Tôi muốn về nhà."
Đừng nói Vương Tuyết, hai người khác cũng muốn về nhà, nhưng là bây giờ bên ngoài đều không biết tình huống như thế nào, hơi có chút động tĩnh là có thể đem các nữ sinh dọa đến muốn chết muốn sống.
Dư quang thoáng nhìn thiếu nữ đang gặm sô cô la, Khương Ngọc rất là giật mình nói, "Tạ Miên Miên, cậu không sợ sao?"
Trầm Mộc Bạch sờ bụng một cái nói, "Sợ nha, nhưng là sợ hữu dụng không? Hơn nữa hiện tại chúng ta không phải nên lo lắng vấn đề ăn cơm sao?"
Cô muốn ăn thịt, thật đói.
Vương Tuyết mấy người nhưng lại không có gì để nói.
Lâm Ương "Nếu như tôi đi ra, tôi nhất định phải về thăm nhà một chút."
Khương Ngọc có chút khó chịu nói, "Tôi chỉ có một mình bà nội."
Sợ là đã dữ nhiều lành ít.
Câu nói này đám người không có nói ra.
Vương Tuyết nhìn sô cô la trên tay Trầm Mộc Bạch một chút, "Cha mẹ tôi thương tôi như vậy, hiện tại nên tới tìm tôi."
Vương Tuyết ý nghĩ hồn nhiên không có người nói tiếp.
Khương Ngọc hỏi, "Tạ Miên Miên, cậu thì sao?"
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, "Tôi muốn đi tìm anh trai tôi."
"Anh của cậu?" Khương ngọc nói, "Anh của cậu ở nơi nào?"
Cpp lắc đầu, "Không biết."
Nam chính trước trùng sinh có thể xác định vị trí, nhưng là bây giờ sau khi sống lại, liền không nhất định.
"Cậu một cái đại tiểu thư, có thể đi đâu tìm?" Vương Tuyết hừ cười nói.
Trầm Mộc Bạch khẽ nâng cái cằm lên, "Liên quan gì đến cậu."
Thiếu nữ bộ dáng ngạo mạn ngang ngược vẫn là cùng trước kia một dạng chán ghét, Vương Tuyết lộ ra thần sắc chán ghét.
Trong kí túc xá có thể ăn cái gì cũng ăn sạch, mấy người hợp lại đi ký túc xá sát vách nhìn xem.
Nhưng là hành lang không biết có Zombie hay không, không khỏi trong lòng có mấy phần tâm thần bất định cùng lùi bước.
Ngay tại thời điểm các nữ sinh chuẩn bị được ăn cả ngã về không, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu trầm thấp, "Này, có ai không?"
"Có người sống hay không?"
Thanh âm nam sinh chui vào trong lỗ tai, các nữ sinh trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ, Vương Tuyết vội vàng chạy đến phía sau cửa nói, "Có có có!"
"Nhanh mở cửa cho chúng tôi." Trong đó một cái nam sinh lớn tiếng nói.
Trầm Mộc Bạch khẽ nhíu mày một cái.
Khương Ngọc mấy người nhưng lại không cảm thấy cái gì, lập tức mở cửa cho người ta.
Bên ngoài tổng cộng có ba vị nam sinh, người cao nhất kia cũng một mét tám trở lên, ký túc xá vốn không lớn, hiện tại càng là có vẻ hơi chen.
Mấy cái kia nam sinh vừa tiến đến, ánh mắt liền dò xét qua.
Người đứa đầu kia nhìn thấy bộ dáng Vương Tuyết, ánh mắt hơi sáng "Các cậu liền mấy người này?"
Vương Tuyết không phát giác được, có chút vui đến phát khóc nói, "Đúng, bạn học, các cậu là tại sao tới đây?"
Lý Lực cười cười, chỉ chỉ hai tên nam sinh đằng sau, "Trường học thời điểm bắt đầu loạn, chúng tôi lúc đầu muốn ra cổng trường, nhưng là quá nhiều người, đành phải chạy đến gần kí túc xá nữ sinh."
Lý Lực vừa nói, ánh mắt thờ ơ trông qua, khi nhìn đến thiếu nữ sau lưng Khương Ngọc, ngẩn người.