Cảm thấy mình quả nhiên không nên đáp ứng mới đúng.
Luôn cảm giác ngày mai nhất định sẽ rất xấu hổ.
Sáng sớm nhận lấy mắt gấu mèo vào phòng học, dư quang thoáng nhìn nam sinh tóc đen ghé vào trên mặt bàn, do dự một chút, vẫn là không có đi qua.
Đợi đến tiết ba đi qua, Tiếu Triết Vũ rốt cục ý thức được điểm không thích hợp, "Tịch ca, cậu và Tống Thất Thất cãi nhau?"
Tịch Chiến lười biếng nói, "Chuyện không liên quan cậu."
Tiếu Triết Vũ liếc nhìn thiếu nữ, lại liếc nhìn người bên cạnh, không có lên tiếng.
Tiếu Triết Vũ đã cảm thấy buồn bực, rõ ràng thời điểm du lịch, hai người mật giống như tình lữ, làm sao hiện tại lại đột nhiên chiến tranh lạnh.
Hôm nay Tịch Chiến không có ăn hạch đào, cũng không có làm bài tập.
Đây là Trầm Mộc Bạch quan sát hơn phân nửa ngày kế tiếp, được tổng kết.
Cô cảm thấy mình hiện tại giống như ngồi ở phía trên bàn chông, đứng ngồi không yên.
Thế là lấy dũng khí, lề mà lề mề tới gần, rõ ràng khục một tiếng nói, "Cái kia, Tịch Chiến."
Nam sinh tóc đen uể oải ngước mắt lên, ý vị không rõ cười gằn một tiếng.
Trầm Mộc Bạch ánh mắt phiêu hốt, "Cậu hôm nay không làm bài tập."
Tịch Chiến lúc này liền khẩu trang đều chẳng muốn kéo xuống, động tác tùy ý tựa ở trên chỗ ngồi, thuận miệng nói, "Không muốn làm."
Cô sững sờ một cái chớp mắt, "Cái gì?"
Tịch Chiến nhìn thiếu nữ, gõ gõ cái bàn nói, "Thất tình, còn hi vọng lớp phó học tập thông cảm tâm tình tôi một lần."
Trầm Mộc Bạch lại ngốc, rõ ràng trước đó nói xong không phải như vậy.
Cô nhìn nam sinh, trầm mặc một cái chớp mắt, hé mồm nói, "Cái kia hạch đào luôn luôn phải ăn."
Thiếu nữ đôi mắt tròn lưu lưu thẳng vào nhìn mình, trong mắt hi vọng cùng chờ đợi một chút không rơi khắc sâu vào tầm mắt.
Tịch Chiến cụp ánh mắt xuống, trái tim chỉ cảm thấy bị người này kéo một sợi thừng, cô đi nơi nào liền kéo nơi đó, hoàn toàn không có cơ hội tự chủ lựa chọn.
Kéo khẩu trang xuống nhỏ không thể thấy thở dài một hơi, "Hạch đào cũng là đắng."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Rốt cuộc là cô xuyên không hay là Tịch Chiến nhập vai diễn quá sâu.
Cô nhịn không được đứng tại chỗ cẩn thận nhìn một hồi lâu, còn không có lộ ra thần sắc tức giận, liền nhìn thấy nam sinh tóc đen dời ánh mắt, kéo khẩu trang lên nói, "Lớp phó học tập, để cho tôi an tĩnh được không, tôi hiện tại vừa nhìn thấy cậu liền nhớ lại cái đoạn mối tình đầu buồn bực sầu não mà chết kia của bản thân."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Tại sau khi thiếu nữ ỉu xìu đi rồi, Tiếu Triết Vũ tiêu hóa một lần cái lượng tin tức to lớn này, một mặt cả kinh nói, "Tịch ca, cậu thất tình? Với ai, tôi sao không biết rõ?"
Tịch Chiến ghé vào trên mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ, thời khắc đối phương lại nhìn sang, khẽ rũ đôi mắt xuống, một bộ thần sắc thất thình thế giới tẻ nhạt vô vị.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Tiếu Triết Vũ, "..."
Tiếu Triết Vũ suy nghĩ ra cảm giác như vậy một chút, "Không phải chứ Tịch ca, cậu bị Tống Thất Thất đá?"
Tịch Chiến nhẹ nhàng nhìn Tiếu Triết Vũ một cái.
Tiếu Triết Vũ vội vàng im miệng, nội tâm lại là ahihi ahihi hoạt động.
Trầm Mộc Bạch lúc này ngồi ở trên ghế ngồi, trong lòng lại là suy tư chuyện của Tịch Chiến.
Cô suy nghĩ kỹ một hồi lâu, cảm thấy mình nên cho đối phương thời gian tiếp nhận một chút.
Dù sao câu nói kia nói thế nào.
Mối tình đầu luôn luôn khó quên nhất đả thương người, mặc dù cái kết giao này chỉ là một cái giao dịch giữa hai người.
Thế là qua hai ngày sau.
Trầm Mộc Bạch đi đến trước bàn người này, dò xét nói, "Tịch Chiến, cái kia.. Nên giao bài tập rồi ah."
Đang chơi trò chơi Tịch Chiến chậm rãi ngửa mặt lên, bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, mở miệng nói, "Thật ngại quá lớp phó học tập, tôi không phải rất có tâm tình."