Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 1719




Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy thân ảnh thiếu nữ nhỏ bé bên cạnh sưu một lần liền xông ra ngoài.

Tịch Chiến liền giật mình, ngay sau đó cùng lên.

Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm người kia, liều mạng đuổi theo.

Tên trộm kia chuồn mất.

Cho nên côkhông thể không cắn chặt hàm răng, sợ người mất dấu.

Nào biết một thân ảnh chạy nhanh hơn cô, vóc dáng cao cao có thể nói là nhìn rất chăm chú.

Tịch Chiến thân thủ tốt, thần kinh vận động cũng không kém, không hai ba cái liền đem tên trộm vặt này đè lên trên mặt đất chế phục.

Bên cạnh có người báo cảnh sát.

Tịch Chiến lấy ra túi người này trộm, đưa tới cho người phụ nữ, sau đó nhìn bốn phía, nhưng không thấy thân ảnh thiếu nữ cùng lên, nhịn không được nhíu mày.

Trầm Mộc Bạch đang làm gì đây?

Cô không cẩn thận trẹo đến chân.

Thiếu nữ có chút nước mắt lưng tròng, muốn đứng lên, lại đau đến có chút chịu không được.

Có cái nam sinh nhiệt tâm đi lên, "Tôi đưa cậu đi bệnh viện nha."

Nam sinh nhìn chằm chằm thiếu nữ khuôn mặt nhỏ mềm mại, cảm thấy không khỏi mềm nhũn.

Chỉ là còn chưa kịp đưa tay đi đỡ, đằng sau liền truyền đến một đường tiếng nói trầm thấp, "Bạn gái của tôi, cũng không nhọc đến phiền cậu."

Nam sinh sững sờ.

Ngay sau đó liền nhìn thấy nam sinh tóc đen cao to kiểm tra thương thế, sau đó đem thiếu nữ cõng lên, có chút nghiêng qua mặt nói, "Kẻ trộm bắt được, hiện tại đoán chừng được đưa đến cục cảnh sát."

Trầm Mộc Bạch gật đầu, muốn nói lại thôi.

Tịch Chiến hỏi, "Sau vậy?"

Trầm Mộc Bạch nhỏ giọng nói, "Kem ly còn chưa có ăn xong đâu.."

Tịch Chiến nín cười, "Được, mua cho em."

Đã được như nguyện ăn vào kem ly hoàn chỉnh, thời điểm từ bệnh viện đi ra, vừa nghe đến đối phương muốn đưa mình về nhà, cả người đều căng thẳng.

Nói đùa, nếu để cho Tống mẫu biết rõ cô chính là người đánh Tịch Chiến kia, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Thế là không khỏi ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Không cần cậu đưa."

Đem thần sắc thiếu nữ vội vã cuống cuồng thu nạp vào trong mắt, Tịch Chiến nhíu mày, "Em xác định mình có thể tự trở về?"

Trầm Mộc Bạch lập tức ỉu xìu.

Cô trợn tròn con mắt, cảnh cáo nói, "Đợi chút nữa không cho phép nói năng bậy bạ."

Tịch Chiến nhìn chằm chằm thiếu nữ khuôn mặt nhỏ mềm mại, có chút thờ ơ, "Hửm? Tỉ như?"

Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Không cho nói chúng ta là người yêu, chúng ta chỉ là quan hệ bạn học phổ thông."

Tịch Chiến giống như cười mà không phải cười, "Còn có?"

Thiếu nữ lại nhanh chóng bổ sung một câu, "Còn có cậu không phải tôi đánh."

Tịch Chiến nín cười, "Kia là ai đánh?"

Thiếu nữ nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ mềm mại đỏ lên, lực lượng không đáng nói đến, "Là tôi đánh, nhưng là cậu không thể cùng mẹ tôi nói là tôi đánh."

Tịch Chiến nhịn không được bóp đối phương một cái, ừm, đáng yêu, muốn hôn còn muốn..

Hắn chằm chằm thiếu nữ mấy phút, cuối cùng vẫn đem chút tư tưởng nguy hiểm này thu trở về.

Trầm Mộc Bạch không chú ý, có chút tức giận đem tay nam sinh đẩy ra, cẩn thận dặn dò tốt một phen, "Có nghe hay không."

Tịch Chiến gật đầu, "Ừm, bạn gái nói cái gì chính là cái đó."

Trầm Mộc Bạch giận dữ, "Từ giờ trở đi, không cho phép lại kêu bạn gái."

Thiếu nữ thời điểm xù lông nửa điểm uy lực cũng không có, con mắt vốn tròn lưu trở nên càng thêm thủy nhuận, lại thêm tiếng nói hơi mềm nhu kia.

Vẫn còn tự cho là hung ác.

Tịch Chiến đem khẩu trang kéo lên, khẽ cười nói, "Nghe em, lớp phó học tập của tôi."

Nam sinh tóc đen thanh âm có thể nói là rất êm, người khác nghe được mang tai đều mềm.

Thiếu nữ lại không get đến, cô bây giờ còn đang nghiêm túc nghĩ, phải làm sao diễn tốt mới có thể lừa dối trót lọt.