Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 169




Trầm Mộc Bạch "Ban thưởng cậu ngày mai không cần học kèm?"

Tô Hoài Ngôn cười khẽ một tiếng, cả mắt đều là vui vẻ, bên môi lúm đồng tiền ngọt mềm đến vô cùng say lòng người, hắn nhẹ nhàng ngoái đầu lại nhìn cô, "Chị, cái này cũng coi như ban thưởng sao?"

Trầm Mộc Bạch nội tâm run lẩy bẩy, nhưng trên mặt vẫn là vô cùng bình tĩnh nói, "Đối với cậu mà nói, cái này không tính là ban thưởng sao?"

Tô Hoài Ngôn cười cười, thanh âm mềm mại cực kỳ, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ, "Chẳng lẽ trong mắt chị, tôi vẫn giống như trước một chút không có biến hóa sao?"

Ở chung được một đoạn thời gian, Trầm Mộc Bạch làm sao có thể không rõ ràng tính tình hắn, thế là chỉ có thể nhắm mắt nói, "Vậy cậu muốn thưởng gì?"

Giống như là đang đợi thiếu nữ nói ra câu nói này, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp thiếu niên hơi không thể kiểm soát híp híp mắt mắt, trên mặt lại giả trang ra một bộ suy nghĩ vô hại, "Ừm? Để cho tôi suy nghĩ một chút."

Trầm Mộc Bạch có chút thở phào một hơi, âm thầm may mắn đối phương không có chuẩn bị.

Ngay lúc cô nghĩ như vậy, bên tai vang lên thanh âm thiếu niên ngọt mềm, "Tôi nghĩ tốt rồi, chị."

Cô vừa định quay đầu, bả vai liền bị một đôi tay có thực lực mạnh mẽ nắm, cả người bị ép có chút ngẩng, trên môi chụp lên một cái đồ vật mềm mại hơi lạnh, trên người đối phương khí tức tựa như một tấm lưới kín không kẽ hở lưới, vững vàng đưa cả người cô trói buộc vì cô mà đan trong không gian.

Phần môi bị đầu lưỡi đối phương không cho phép cự tuyệt thái độ cường thế len lỏi tiến vào, trong miệng mềm mại lập tức bị bắt tù binh, dây dưa mút hôn. Từng tấc một đều bị tiến hành xâm chiếm liếm sạch, ngay cả cái lưỡi cũng không thả qua, nồng đậm điên cuồng tham muốn giữ lấy giống như là muốn đưa cả người cô nuốt vào trong bụng.

Hai người nơi răng môi quấn giao phát ra âm thanh nước đọng mập mờ, Trầm Mộc Bạch trong mắt nổi lên một chút hơi nước, bị tức đến cùng không thở được.

Hết lần này tới lần khác Tô Hoài Ngôn người này ác liệt đến cực hạn, rời khỏi để cho cô thở một ngụm, đem nước bọt bên môi chậm rãi liếm sạch, sau đó lại lần nữa hôn lên môi cô.

Lúc đầu lưỡi đối phương lần nữa len lỏi đi vào, Trầm Mộc Bạch nhịn không được hung dữ đến cắn hắn một cái, mang theo nhàn nhạt mùi máu tươi lập tức tràn ngập đầy khoang miệng, Tô Hoài Ngôn phát ra nhẹ nhàng hô hấp, chẳng những không có tức giận, ngược lại còn thật thấp bật cười.

"Chị thực sự là không ngoan đâu." Lộ ra bên môi lúm đồng tiền mềm mại, Tô Hoài Ngôn có chút cong cong con ngươi, nụ cười nhu thuận mà vô hại.

Mang theo nhàn nhạt vị mặn của máu làm cho Trầm Mộc Bạch nhịn không được phi phi hai lần, sau đó vén tay áo lên lau môi, hung tợn trừng mắt về phía người đối diện nói, "Tô Hoài Ngôn, cậu còn như vậy tôi liền tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."

Ánh mắt chạm tới động tác thiếu nữ, con ngươi xám xuống, Tô Hoài Ngôn nét mặt biểu lộ một nụ cười, "Chị muốn làm gì với tôi?"

Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, không thể nghĩ ra được, rất là tuyệt vọng nói với hệ thống "Đúng vậy nha, tôi còn có thể đối với hắn làm cái gì đây?"

Hệ thống "Ai, nhìn thoáng chút nha."

Trầm Mộc Bạch, "Hệ thống mi qua đây, ta hôm nay nhất định phải cho mi thêm một buff."

Trên mặt thiếu nữ đã là biệt khuất lại là thần sắ tức giận c lấy lòng Tô Hoài Ngôn, hắn hơi câu lên khóe môi, một tay kéo lấy thiếu nữ kéo đi qua, chăm chú đem đối phương khóa trong ngực mình, dùng thanh tuyến hơi khàn khàn thấp giọng nói, "Chị nhất định không biết."

Lúc đối phương dùng cặp kia con ngươi xinh đẹp trừng khi đi tới, Tô Hoài Ngôn vui vẻ cười, khẽ cắn chặt cánh môi cô, "Tôi là như thế thích em, thích đến.. Người khác không nhìn thấy em mới tốt."