Ngữ khí nguy hiểm làm cho Trầm Mộc Bạch mới vừa thả lỏng trong lòng lại có chút nhấc lên, thư tình là cô lúc đi ra tiện tay nhét, thế là liền vội vàng giải thích nói, "Đây là cho cậu."
Tô Hoài Ngôn ánh mắt chớp lên, ngữ khí mập mờ nói, "Cho tôi?"
Trầm Mộc Bạch cái này là đại đồ đần không nghe ra đến, gật đầu nói, "Ừm, người khác bắt tôi cho cậu."
Tô Hoài Ngôn sắc mặt lập tức chìm xuống, bức thư tình kia theo gió nhẹ bay bổng từ chỗ cao rơi xuống, kèm theo cảm xúc thiếu niên không cao hứng.
"Tô Nhất Y, hình như chị rất nhàn nha."
Trầm Mộc Bạch mặt mày nhảy lên, lập tức nhận sai nói, "Về sau sẽ không."
Ai, nhìn đến cái này kem là ăn không được rồi.
Sắp biến thành cá ướp muối làm Trầm Mộc Bạch sống không còn gì luyến tiếc trở lại trong phòng học.
Chu Giai Lâm một mặt bát quái nói, "Tô Nhất Y, cái kia anh đẹp trai tìm cậu làm gì? Có phải hay không đến thổ lộ."
Trầm Mộc Bạch hữu khí vô lực nói ra, "Ừ."
Chu Giai Lâm "Cậu làm sao một mặt không cao hứng?"
Trầm Mộc Bạch hai mắt u oán nói, "Cậu có thể tưởng tượng bị thổ lộ đến nửa, em trai của mình đột nhiên xuất hiện loại kia cảm giác như thế nào?"
Chu Giai Lâm "A, cái kia rất xấu hổ nha."
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, không chỉ xấu hổ, còn rất sợ hãi.
Chu Giai Lâm hỏi, "Vậy sau đó thì sao?"
Trầm Mộc Bạch, "Về sau thư tình của em họ cậubị ném."
Chu Giai Lâm, ".. Chờ một chút cái này phát triển làn cho tớ đầu óc có chút loạn." Một hồi lâu Chu Giai Lâm mới tiếp tục nói, "Cho nên nói, nam sinh kia cùng cậu thổ lộ đến nửa, Tô Hoài Ngôn học đệ đột nhiên xuất hiện, sau đó cậu cự tuyệt nam sinh kia, thuận tiện đembthư tình của em họ tớ giao cho học đệ, cuối cùng bị ném?"
Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu.
Chu Giai Lâm một mặt cổ quái nói, "Em trai cậu làm sao sẽ ở chỗ đó?"
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, "Không biết."
Chu Giai Lâm "Có thể là trùng hợp thôi, nam sinh kia có chút xúi quẩy, lúc đầu thật vui vẻ hướng nữ sinh mình thích thổ lộ, ai biết nửa đường nhảy ra em trai của đối phương, người em trai này còn không phải những người khác, mà là Tô Hoài Ngôn."
Trầm Mộc Bạch một mặt chần chờ.
Chu Giai Lâm đồng tình sờ lên đầu chó của cô, "Ai, Tô Nhất Y, cậu cũng đừng quá phiền muộn, tin tưởng vẫn là có nam sinh sẽ không biết khó mà lui."
Trầm Mộc Bạch trông mong nhìn Chu Giai Lâm nói, "Cái kia một tuần mời kem?"
Chu Giai Lâm, ".. Không mời."
Trầm Mộc Bạch lộ ra thần sắc vô cùng thất lạc.
Cô cảm thấy trong lòng rất ủy khuất, chỉ có thể đối với hệ thống tố khổ, "Ta thật khó chịu nha."
Hệ thống "Khổ sở cái gì?"
Trầm Mộc Bạch thương tâm "Tô Hoài Ngôn mất, kem cũng mất."
Hệ thống, "..."
Thật có lỗi, với nó nội tâm không có chút nào chấn động, thậm chí còn có điểm cười trên nỗi đau của người khác.
Buổi tối lúc học kèm, Tô Hoài Ngôn nhất định so với hôm qua biết điều hơn rất nhiều, thậm chí có thể sau khi Trầm Mộc Bạch giảng giải, lập tức liền lĩnh ngộ được.
Dì Trần lại đưa tới sữa bò, Trầm Mộc Bạch cầm ly sữa bò, nhìn thiếu niên ý cười tươi rói, lại nhớ tới vừa rồi lúc học kèm, toàn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Thói quen liếm liếm sữa bên môi, Tô Hoài Ngôn hai mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ, lộ ra một cái nụ cười nhu thuận mềm mại, "Chị ngủ ngon mơ đẹp."
Trầm Mộc Bạch nhìn nụ cười thiếu niên, đột nhiên có cảm giác bản thân giống như là bắt được một con dê, cuối cùng phát hiện nhưng thật ra là một con sói, hơn nữa con sói kia có đôi khi còn rất mê hoặc tính ngụy trang thành bộ dáng con dê, giảm xuống lòng cảnh giác của bản thân đối với hắn.
* * *
Tia nắng mặt trời chiếu xạ ở trên sân thượng, lúc này, cao trung hai cái nhân vật phong vân một cái miễn cưỡng ghé vào trên lan can, một cái khác vô lại nửa nằm tại địa phương râm mát, hơi hơi hí mắt.
"Cho nên, cậu thích cô ấy?"