Trầm Mộc Bạch lộ ra một mặt thần sắc kinh khủng.
Ogud hơi nheo mắt lại, tại bên trên cánh môi thiếu nữ nhẹ nhàng cắn một cái, "Em vĩnh viễn lại là của ta."
"Anh sẽ vĩnh viễn là của em."
Đối mặt nam chính tỏ tình, cô một chút đều không vui.
Biến thành Hấp Huyết Quỷ cái gì, quả thực thật là đáng sợ.
Nhưng mà Ogud sẽ không cho cô cơ hội suy tư cự tuyệt.
Nghi thức sơ ủng trong ba ngày, không thể có bất kỳ quấy nhiễu nào.
Hấp Huyết Quỷ lại ở mấy ngày cử hành sơ ủng, làm cho đối phương uống máu bản thân.
Sau đó lấy máu thay máu.
Để bảo đảm nghi thức thành công, Ogud không tiếc tại trước khi cử hành nghi thức, mỗi ngày để cho thiếu nữ uống máu bản thân, cứ việc hơi một cái sơ sẩy liền có thể để cho hắn sức mạnh lớn lớn suy yếu.
Trầm Mộc Bạch cũng không hiểu rõ điểm này, nghi thức sơ ủng nghe thật giống như bộ dáng không tốt lắm.
Quá trình càng là một lời khó nói hết, cô bị ép hút lấy máu trên người Ogud.
Đối phương răng nanh sắc nhọn xuyên thấu qua da thịt yếu ớt của cô, choáng váng, kèm theo người này điên cuồng chiếm hữu.
Trầm Mộc Bạch không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô có đôi khi hoài nghi mình cỗ thân thể này có thể nửa đường lại đột nhiên treo hay không.
Nghi thức sơ ủng hoàm thành rất thuận lợi, thiếu nữ chính thức trở thành một vị Hấp Huyết Quỷ, hoàn thành vĩnh sinh.
Ogud đem đối phương ôm, nhìn trên da trắng nõn tinh tế tỉ mỉ lưu lại tràn đầy dấu vết của hắn.
Trái tim bị tràn đầy cảm giác tràn ngập lan khắp toàn thân, Hấp Huyết Quỷ ôm bạn lữ đời này duy nhất của hắn, mặt mày ôn nhu.
Trầm Mộc Bạch là ở mười mấy tiếng sau tỉnh.
Nam nhân liền nằm ở bên cạnh cô, bên hông tay lớn gông cùm xiềng xích, không nhúc nhích tí nào.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, cánh môi ưu nhã che tới, hôn hít lấy cô.
Trầm Mộc Bạch thực sự không hiểu rõ đối phương tinh lực làm sao tới, cô chỉ cảm thấy bụng rất đói.
Muốn ăn đồ ăn.
Phảng phất là phát giác ý nghĩ của cô, nam nhân thấp giọng dò hỏi, "Đói không?"
Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, cúi đầu nhìn thân thể không có vật gì che chắn, lập tức cảm thấy không còn gì để nói, vội vàng dùng đồ vật bao lại.
Ogud cũng không ngại thiếu nữ lòng xấu hổ nho nhỏ, dù sao nên nhìn cũng nhìn, nên làm cũng làm.
Hắn vẫn nhớ kỹ cảm thụ chỗ kia so thời điểm hút máu càng phải cảm thấy tiêu hồn khoái cảm hơn.
Chặt đến mức mỗi lần vùi vào, đều sẽ có loại thể nghiệm ngập đầu.
Trầm Mộc Bạch chỗ nào không phát hiện ra được ý nghĩ của đối phương, ánh mắt tĩnh mịch một sai không sai nhìn mình, mặt đỏ lên tận gò má, lộ ra thần sắc xấu hổ.
Ogud cười nhạt, cúi người đi lên.
Trầm Mộc Bạch giật mình, mặt mũi tràn đầy phòng bị nói, "Anh còn muốn làm cái gì?"
"Em không phải nói đói bụng sao?" Nam nhân cụp đôi mắt xuống, cùng cô nhìn nhau.
Trầm Mộc Bạch lập tức im lặng, đẩy lồng ngực đối phương, "Đúng nha, cho nên tôi muốn xuống dưới dùng cơm."
"Thân ái, anh nghĩ em là quên đi chút gì." Ogud không nhanh không chậm, mặt mày giống như cười mà không phải cười, "Em bây giờ là một Hấp Huyết Quỷ."
Cô sững sờ, ngay sau đó lộ ra thần sắc bi phẫn, "Hấp Huyết Quỷ làm sao, Hấp Huyết Quỷ liền không thể ăn đồ ăn nhân loại sao."
Ogud cười nhạt, "Được rồi, anh chỉ là lo lắng em chờ chút sẽ đói đến chịu không được."
Trầm Mộc Bạch lơ đễnh, "Máu tươi của anh tôi đã chịu đủ rồi."
Cô vừa nói, từ dưới thân đối phương đứng dậy.
Ogud ánh mắt đi theo, thân thể thiếu nữ rất đẹp, ánh mắt của hắn ám trầm, răng nanh ẩn giấu đi có chút nhô ra, hầu kết nhỏ không thể thấy lăn xuống, "Anh rất chờ mong, bộ dáng em hướng anh đòi hỏi."
Trầm Mộc Bạch khịt mũi coi thường.
Nhưng là chẳng được bao lâu về sau, cô đã bị vả mặt.