Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm phương hướng cửa phòng, trong miệng nhả không ra nửa câu.
Không cách nào giãy dụa, chỉ có thể chậm rãi trải nghiệm loại ngạt thở sợ hãi điềm báo tử vong kia.
Theo thời gian trôi qua, Hà Dịch chậm rãi đóng lại hai mắt, tay hắn ta bất lực muốn bắt lấy cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể quy về một mảnh yên lặng.
"Này cậu nhóc, đồ vật cậu quên cầm đi." Nhân viên thu ngân siêu thị nhắc nhở một câu.
Hà Dịch quay sang, nửa câu cũng không nói, trực tiếp mang theo đồ vật đi.
Nơi này có chút hẻo lánh, lại là nhà hắn ta.
Hà Dịch ngẫu nhiên mới có thể trở về một chuyến, hắn ta mang theo đồ vật đi về phía trước, cái này một mảnh lưu manh có không ít, không hai, ba bước, trông thấy mấy cái lưu manh cướp đoạt một học sinh tiểu học, không biết đối phương nói những gì, rất tức tối đem dao lắc ra.
Hà Dịch không có chút do dự gì quay người chọn một con đường khác.
Con đường này rời đi rất ít.
Hắn ta mang theo đồ vật một đường đi tới, đều không trông thấy một bóng người.
Thẳng đến hắn ta nhìn thấy Tào Tần Hoa cùng Trương Giai Giai Lý Hân ba người.
Trương Giai Giai cùng Lý Hân đang nổi lên va chạm, hai người lôi lôi kéo kéo, bộ dáng đều rất tức giận.
Hà Dịch lúc đầu muốn đi, thẳng đến hắn ta nghe được một tiếng va chạm lớn.
Lý Hân đang cùng Trương Giai Giai cãi lộn, bị đẩy một cái, mà không khéo là, một cỗ xe vừa vặn đi ngang qua.
Lý Hân ngã trong vũng máu, chảy rất nhiều máu, Lý Hân hướng về Tào Tần Hoa đưa tay ra, "Tần Hoa, cứu em.."
Tào Tần Hoa cùng Trương Giai Giai tựa hồ cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh loại chuyện này, bộ dáng rất là bối rối.
Cuối cùng Trương Giai Giai lôi kéo Tào Tần Hoa đi mất, "Đi thôi, cũng không phải chúng ta hại cô ấy."
Tào Tần Hoa có chút do dự, nhưng nghĩ đến hậu quả vẫn là khiếp đảm.
Chuyện phát sinh quá đột ngột, bọn họ cũng không kịp đi xem diện mạo cụ thể của tài xế, liền ném người chạy trốn.
Tài xế bị dọa đến thần sắc trắng bệch, tay run run rẩy rẩy cầm tay lái.
Trên mặt đất nữ hài bất lực nhìn tài xế.
Tài xế do dự một chút, cắn răng nói, "Xin lỗi, tôi không phải là không muốn cứu cô, mà là.. tôi thực sự không phải cố ý, trong nhà của tôi có lớn có nhỏ.. cô thông cảm cho tôi đi."
Sau đó lái xe hơi hướng về một đầu đường nhỏ khác lái đi.
Hà Dịch thấy được mặt tài xế, hắn ta đứng tại chỗ, trong tay cầm theo đồ vật, bộ dáng rất là trầm mặc.
Lý Hân nhìn thấy hắn ta.
Nữ hài trên mặt đất gian nan nhúc nhích, một đôi mắt hi vọng nhìn hắn ta, đầy người cũng là máu.
Hà Dịch cùng Lý Hân liếc nhau một cái, một mặt hờ hững giơ chân lên, quay người lại đổi một cái phương hướng.
Hắn ta không có mảy may do dự, thậm chí chuyện này dùng thời gian hai ngày cũng rất nhanh quên đi.
Từ trong phòng Hà Dịch đi ra, Trầm Mộc Bạch cùng Tình Tình lại ở gần đó tìm một lần, cuối cùng trở lại trong phòng khách.
Cô nói, "Xem ngày mai đi, nếu như Hà Dịch không xuất hiện cũng không cần tìm."
Tình Tình lộ ra biểu lộ trầm mặc, ôm búp bê vải không nói lời nào.
Trầm Mộc Bạch lúc này mới phát hiện, búp bê vải trong tay cô bé là một con mới, mà không phải cái cũ kia.
Tình Tình chú ý tới ánh mắt cô, nghiêng đầu một chút nói, "Con búp bê kia hỏng."
Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, không lại nói cái gì.
Cô trở lại bên trong gian phòng của mình, không có chút buồn ngủ nào.
Trầm Mộc Bạch suy nghĩ tạp nham, một phương diện cô cảm thấy an nguy của bản thân nói không chừng cũng có vấn đề, một mặt khác là sau khi ngủ gặp phải Ogud, liền lập tức cảm thấy đau đầu.
Lăn qua lộn lại, cô quyết định đi phòng khách ngồi một hồi.
Chỉ là còn chưa kịp xuống lầu, liền nghe được thanh âm rất nhỏ truyền đến.
Trầm Mộc Bạch ngước mắt, đó là gian phòng của Tình Tình.