Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 147




Rất lâu không ăn được đồ ăn tự mình làm Trầm Mộc Bạch rất là cảm khái, "Mùi vị so với năm đó không giảm."

Hệ thống, "Cô cũng chỉ có cái này có thể đem ra."

Trầm Mộc Bạch, ".. Cái kia ta thực sự là cám ơn ngươi khen ngợi."

Nhìn thiếu nữ thần sắc thỏa mãn ăn thức ăn trên bàn, Tô Hoài Ngôn lúc đầu còn ôm thái độ hoài nghi không khỏi nhíu mày, sau đó ngồi đối diện xuống.

Đem một miếng cơm định đưa tới trong miệng, sau đó trong mắt lần nữa lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc, thiếu niên tinh xảo xinh đẹp sau khi nuốt xuống, dùng thanh âm thiếu niên ngọt mềm nhìn người đối diện nói, "Tô Nhất Y, trước kia chị đều là giả vờ sao?" Hắn vừa nói, khẽ híp híp mắt, con ngươi như lưu ly, "Còn là nói, chị.."

Kém chút bị sặc cơm Trầm Mộc Bạch vội vàng cắt ngang lời hắn nói, "Cậu muốn uống canh sao? Tôi đi múc cho cậu."

Tô Hoài Ngôn nhìn chằm chằm cô nhìn một hồi, lúc Trầm Mộc Bạch cảm thấy tê cả da đầu, lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, "Vậy liền làm phiền chị."

Trầm Mộc Bạch đi phòng bếp múc canh nội tâm một mảnh ahihi, "Hệ thống, hắn sẽ không phải nhìn ra được ta không phải hàng nguyên đai nguyên kiện đi?"

Hệ thống "Sẽ không."

Trầm Mộc Bạch không yên lòng, "Vạn nhất đâu?"

Hệ thống "Nhìn ra được thì thế nào, đánh chết cô đều không thừa nhận, hắn còn có thể bắt cô làm gì?"

Trầm Mộc Bạch, ".. Nghe rất có đạo lý.. Cái quỷ a."

Đem chén canh xương hầm kia đưa tới trước mặt thiếu niên, Trầm Mộc Bạch nói, "Uống cho tốt."

Tô Hoài Ngôn có chút ngoẹo đầu, nhìn cô một hồi, sau đó cong cong con ngươi, khóe miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Cảm ơn chị."

Thanh âm thiếu niên ngọt mềm để cho bất kỳ nữ nhân nào nghe đều hận không thể đem thiếu niên tinh xảo xinh đẹp nhu thuận ôm vào trong ngực.

Nhưng mà Trầm Mộc Bạch nội tâm không chút nào chấn động, thậm chí có điểm muốn khóc.

Ngươi có thể trông cậy vào một cái thiếu niên ác ma sau khi đối với ngươi sinh ra hứng thú, sẽ còn có thể trôi qua đoạn thời gian này sao.

* * *

Lúc cửa phòng bị gõ lên, Trầm Mộc Bạch nội tâm có dự cảm không rõ, nhưng là vì nhiệm vụ, vẫn là không thể không kiên trì đi qua, mở cửa ra.

Thiếu niên hơn một mét bảy đứng ở ngoài cửa, thân hình thon dài tỉ lệ hoàn mỹ, mang trên mặt nụ cười ngọt ngào, bên khóe miệng mềm mại lúm đồng tiền làm lòng người say.

Khi ánh mắt thiếu nữ nhìn sang, Tô Hoài Ngôn hướng cô nở nụ cười, "Chị, tôi muốn đi tắm."

Trầm Mộc Bạch, ".. Cậu tắm liền đi tắm." Nói như ngươi vậy rất để cho người ta hiểu lầm có được hay không.

Tô Hoài Ngôn lộ ra một cái vẻ mặt khổ não, "Thế nhưng là tôi rất không tiện nha."

Trầm Mộc Bạch nhịn không được nhổ nước bọt nói, "Cậu là trật khớp cũng không phải tàn tật."

Tô Hoài Ngôn trong mắt ý cười dần dần nhạt, sau đó ngoẹo đầu cười hì hì nói, "Chị, chị thế nhưng là đã đáp ứng tôi phải chiếu cố tôi thật tốt."

Phát giác được hắn không cao hứng Trầm Mộc Bạch trầm mặc một hồi, sau đó gian nan mở miệng nói, "Được."

Đem nước trong bồn tắm xả đầy đầy, Trầm Mộc Bạch hít sâu một cái, sau đó quay người đối với thiếu niên tựa tại cạnh cửa ý cười roi rói nói, "Được rồi, tôi đi ra, có chuyện gì gọi tôi, tôi ở bên ngoài."

Tô Hoài Ngôn cười, cong cong cặp con ngươi đẹp mắt, sau đó dùng thanh âm thiếu niên ngọt mềm nói, "Chị, chị sẽ không phải cho là tôi bảo chị tới chỉ là xả nước đơn giản như vậy nha?"

Trầm Mộc Bạch, "!" Chẳng lẽ không đúng sao?

Tô Hoài Ngôn có chút ngoẹo đầu, nhìn cô cười khẽ một tiếng, "Dĩ nhiên không phải nha."

Trầm Mộc Bạch biểu cảm trên mặt trong nháy mắt có chút trống không.