Tào Tần Hoa bất đắc dĩ nói, "Không có biện pháp, không ở nơi này chúng ta chỉ có thể ở tại bên ngoài."
Trương Giai Giai ủy khuất vô cùng, nhưng là lại không thể nói cái gì.
Trong nhà xưởng đèn đều hỏng, Trầm Mộc Bạch vừa đi vừa nói, "Chúng ta đêm nay vẫn là tập trung ở một chỗ thật tốt, bằng không thì phát sinh vài việc gì đó.. Cũng khó nói."
Bên cạnh Hà Dịch nhìn cô một cái, bất quá vẫn là không nói gì.
Mã Xương Vĩ gật đầu, "Tôi cảm thấy không có vấn đề."
Mấy người đều không ý kiến gì, thu thập sạch sẽ một khối đất trống sau liền ngồi xuống. Coi như điều kiện kém chút cũng không được chọn, hiện tại quan trọng nhất là tìm được đường trước đó điều chỉnh thể lực cùng tâm tính.
Nguyên chủ mang một cái ba lô, may mắn bên trong còn chứa hai bình nước cùng một chút đồ ăn vặt, nếu không buổi tối hôm nay liền không có gì ăn.
Tào Tần Hoa trên tay xách một túi cái gì cũng là đồ ăn vặt của bạn gái, tự nhiên là không thiếu, nhưng Mã Xương Vĩ cùng Tiền Vệ Đông cái gì cũng không có.
Tào Tần Hoa vừa định lấy chút đồ vật đưa tới, liền bị Trương Giai Giai chặn lại, "Dựa vào cái gì muốn cho bọn họ?"
"Tất cả mọi người là cùng một chỗ gặp rủi ro, khả năng giúp đỡ chút là giúp chút." Tào Tần Hoa cười cười nói.
Trương Giai Giai lật một cái liếc mắt, "Anhi tốt bụng như vậy, liền không chắc người khác tốt tâm đâu."
Cô ta vừa nói, dư quang len lén nhìn về phía thiếu nữ đối diện.
Trầm Mộc Bạch chú ý tới ánh mắt cô ta, không thèm để ý.
Tào Tần Hoa cũng chú ý tới trong ba lô của thiếu nữ hẳn là có chút thức ăn, kỳ thật Tào Tần Hoa cũng không nguyện ý làm cái người dẫn đầu này, thế là dùng giọng nói thương lượng, "Tiểu Duyệt, cô xem như này có được hay không? Hai chúng ta mỗi người phân ra một chút cho Mã thúc bọn họ."
Trầm Mộc Bạch nhìn hắn ta một cái, trong lòng hiểu rõ nếu là cự tuyệt mà nói, ở tình huống hiện tại rơi không đến chỗ tốt gì. Nhưng là cô hiểu rõ đây là địa phương nào, suy tư một chút nói, "Tôi chỉ phân đêm nay, dù sao tôi mang thức ăn cũng không nhiều."
Trương Giai Giai cười gằn một tiếng, biểu lộ có chút khinh thường.
Chỉ có túi da có làm được cái gì, tâm nhãn còn không phải không lớn bao nhiêu.
Trầm Mộc Bạch chú ý tới, không thèm để ý, qua mấy ngày bọn họ liền sẽ biết rõ đồ ăn quan trọng bao nhiêu.
Mã Xương Vĩ tốt xấu so với bọn họ đều lớn hơn mười mấy tuổi, tự nhiên là không muốn bị mất mặt đi dựa vào đồ ăn người trẻ tuổi bổ sung thể lực, huống hồ ngày mai nếu như tìm được đường mọi thứ đều giải quyết, thế là cười cười nói, "Vậy trước tiên làm phiền mọi người."
Trầm Mộc Bạch cầm một khối sô cô la đưa cho Tình Tình, "Em ăn cái này đi."
Tình Tình ngước mắt nhìn cô, tiếp nhận sô cô la, hé miệng nói một tiếng cảm ơn.
"Hà Dịch, cậu có muốn không?" Tào Tần Hoa lên tiếng nói.
Trương Giai Giai lập tức bất mãn, "Anh gọi hắn làm cái gì?"
Tào Tần Hoa nói, "Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn học."
"Cùng học hành gì, em mới kệ mẹ hắn." Trương Giai Giai càng thêm bất mãn.
Hà Dịch không đáp lại bọn họ, phối hợp từ trong túi của bản thân lấy ra một bao bánh bích quy.
Tào Tần Hoa thấy thế, cũng sẽ không hỏi.
"Vừa rồi em nhìn thấy Mã thúc vụng trộm nhìn chúng ta một hồi lâu." Trương Giai Giai hồ nghi nói, "Ông ấy là không phải muốn đánh ý định gì?"
Tào Tần Hoa cười cười, "Em nha, cũng đừng suy nghĩ nhiều."
Chỉ là trong lòng, rốt cuộc là bắt đầu một phần cảnh giác.
Thời điểm mọi người ở đây ăn mấy thứ linh tinh, cách đó không xa cửa một tiếng kẽo kẹt mở ra một cái khe.
Trương Giai Giai dẫn đầu giật mình kêu lên, có chút sợ hãi nói, "Thanh âm gì?"
Mấy người theo thanh âm nhìn sang, khi nhìn thấy có một đoàn đồ vật mơ mơ hồ hồ chậm rãi tới gần, trong lòng khẩn trương một lần.
Tào Tần Hoa vội vàng mở ánh đèn điện thoại di động lên lắc một lần.
Đám người lúc này mới thấy rõ đó là vật gì -- một con mèo bộ lông toàn thân đều là màu đen.