Cô thật sự là tâm rất mệt mỏi đem người nào đó mang ra ngoài, sau đó nhìn hắn chằm chằm nói, "Cậu làm sao xuất hiện ở đây?"
Giang Cảnh Sâm ngón tay đưa tới, "Tôi không đến, cậu có phải muốn theo người chạy hay không?"
Trầm Mộc Bạch thấy hắn bộ dáng híp mắt, trong lòng hiểu rõ lại để cho hắn ở lại sớm muộn cũng xảy ra chuyện, thế là đau đầu lôi kéo cánh tay người ta nói, "Thái tử gia thái tử gia, coi như tôi van câuh, chúng ta đi được hay không?"
Một đống người nhìn qua, hắn không ngại mất mặt cô còn ngại mất mặt đấy.
Thiếu nữ khó được thả mềm tư thái nũng nịu, Giang Cảnh Sâm sắc mặt chậm không ít, vừa muốn quay người, không biết nghĩ tới điều gì, mắt liếc nhìn người nói, "Trà sữa hắn mời?"
Trầm Mộc Bạch không hiểu rõ hắn muốn làm gì, nhẹ gật đầu.
Sau đó cô cứ nhìn thiếu niên tóc đen đi vào, trơ mắt thấy hắn đem nhân dân tệ ném tới trước mặt người, nói những gì, sau đó đi ra.
Trầm Mộc Bạch bụm mặt, cô cảm thấy chuyện mất mặt hôm nay đã đủ nhiều, hận không thể đổi khuôn mặt mới tốt.
Giang Cảnh Sâm đem người kéo ra khỏi thật xa, thình lình nói, "Được rồi, cậu có thể giải thích."
Trầm Mộc Bạch có thể thở dài một hơi, đem sự tình đầu đuôi nói ra đến.
Giang Cảnh Sâm sắc mặt biến dịu lại, ngay sau đó nói ra, "Cho nên hắn không phải bạn trai cũ của cậu?"
Trầm Mộc Bạch "Đương nhiên không phải."
Thái tử gia tâm tình lập tức tươi đẹp, thuận tiện hung hăng ký Lục Ninh Xuyên một bút.
Nơi xa Lục Ninh Xuyên hung hăng hắt hơi một cái.
Trầm Mộc Bạch kịp phản ứng, không đúng, cô tại sao phải giải thích nha.
"Lâm Nhị Tây, tôi mời cậu xem phim." Thái tử gia tâm tình rất tốt nói, ngay sau đó lôi kéo thiếu nữ hướng phương hướng rạp chiếu phim đi đến.
Trầm Mộc Bạch vùng vẫy "Tôi không muốn xem phim."
Thái tử gia tự động không để mắt đến tất cả cự tuyệt lời hắn, đồng thời chọn một phim ma.
Trầm Mộc Bạch chết sống không chịu đi vào, bám lấy cửa ra vào nói, "Tôi không đi tôi không đi."
May mắn lúc này ít người, mấy người chỉ coi hai người là đôi tình nhân giận dỗi, nhìn mấy lần liền đi vào.
Thái tử gia nhíu nhíu mày, không biết nghĩ tới điều gì, lập tức giãn ra đến, chớp chớp nói, "Chẳng lẽ cậu sợ ma?"
Trầm Mộc Bạch thân thể cứng đờ, rất là cơ trí hồi đáp, "Ai sợ, câuh gặp qua cái nam sinh nào lần đầu hẹn hò nữ sinh coi loại phim này sao?"
Nếu là cô bắt đầu cứ như vậy nói, thái tử gia bảo đảm sẽ không hoài nghi.
Quan sát thần sắc trên mặt thiếu nữ, hắn vành môi hơi cuộn lên, ngữ khí miễn cưỡng nói, "Đằng sau có đôi tình nhân một mực nhìn lấy cậu."
Trầm Mộc Bạch nhịn không được quay đầu nhìn một chút, lúc này mới phát hiện bản thân bị mắc lừa.
Sau đó tay cô từng ngón từng ngón bị dùng sức đẩy ra, bị kéo tiến vào.
Giang Cảnh Sâm mua là chỗ ngồi tình nhân, bởi vì là phim ma, cho nên người xem cũng không phải là rất nhiều.
Trầm Mộc Bạch tại trước khi phim chiếu, rất là cơ trí nói, "Xem phim tại sao không có bắp rang đây, Giang Cảnh Sâm, tôi đi mua, cậu ngồi ở tại chỗ không nên động."
Đối phương giống như là nhìn ra cô muốn làm gì, tự tiếu phi tiếu nói, "Không quan hệ, cùng đi."
Trầm Mộc Bạch vội vàng nói, "Chút chuyện nhỏ này sao có thể phiền phức thái tử gia đây, vẫn là tôi đi thôi, ngài liền an tâm ở chỗ này chờ tôi."
Thiếu niên tóc đen lười nhác nghe cô nói nhảm, trực tiếp đứng lên.
Trầm Mộc Bạch một mặt ủ rũ đi theo phía sau hắn.
Mua một thùng đại đại bắp rang, cô ôm vào trong ngực, đầu óc lại lộc cộc lộc cộc nghĩ ý tưởng.
"Giang Cảnh Sâm, tôi đi nhà vệ sinh một chút, cậu cầm giúp tôi."
Đối phương hai con mắt híp lại, không có động tác, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.
Trầm Mộc Bạch lập tức liền sợ, yên lặng đem bắp rang thu hồi lại.