"Tôi sai rồi thái tử gia." Nam sinh khóc đến một mặt nước mũi một mặt nước mắt, cầu xin tha thứ.
Thẳng đến chuyện kết thúc, Trầm Mộc Bạch còn không biết xảy ra chuyện gì.
Giang Cảnh Sâm nhìn cô, "Biết mình sai ở nơi nào sao?"
Trầm Mộc Bạch ngượng ngùng, ".. Thật đúng là không biết."
Thiếu niên tóc đen khí cười, chỉ cô nói, "Lâm Nhị Tây, tôi nói đầu óc cậu bị cá vàng ăn thật đúng là đánh giá cao cậu."
Hắn lạnh lùng nghiêng thân tới, Mặc váy đồng phục còn dám đứng ở phía trên, cậu cứ như vậy muốn bị nhìn hết? "
Trầm Mộc Bạch lúc này mới hiểu, xấu hổ sờ lỗ mũi một cái.
Nói thực ra, khi đó cô vẫn thật không nghĩ tới việc này, huống hồ cũng không có ai cùng làm chung.
Nhìn Giang Cảnh Sâm mặt không biểu tình, cô nhịn không được nói," Kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy chứ. "
Đối phương lạnh lùng nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch nhìn chung quanh một chút, có chút xấu hổ đối với hắn nói," Tôi bên trong mặc quần an toàn, hắn ta cũng không chiếm được tiện nghi gì. "
Giang Cảnh Sâm,"... "
Hắn vẫn là khó chịu, cảm thấy đem người đánh là nhẹ.
Trầm Mộc Bạch không biết ý nghĩ của hắn, thấy sắc mặt hắn thật sự là rất khó coi, có chút ngượng ngùng quay mặt đi.
Lục Ninh Xuyên không biết bọn họ đang kỷ lý cô lỗ thứ gì, nhưng là phát giác bầu không khí vi diệu không thích hợp, vội nói," Sâm ca, tay cậu bị thương? "
Lục Ninh Xuyên lời này, đem ánh mắt mấy người hấp dẫn.
Chỉ thấy Giang Cảnh Sâm nắm nắm đấm tay rách da, chảy ra máu, người trong cuộc tựa như lại cũng không phát giác được.
Nghe được lời Lục Ninh Xuyên nói, Giang Cảnh Sâm cúi đầu nhìn lại, lắc lắc tay nói," Không có gì đáng ngại. "
Hắn vừa rồi tại thời điểm đánh tiểu tử kia, là muốn đánh cho đến chết, tiểu tử kia trốn đến mấy lần, hắn nhất thời sơ sẩy đánh trật, đập tới trên mặt đất, lúc này kịp phản ứng, quả thật có chút đau.
Lương Khải nói," Đi phòng y tế xử lý đi. "
Chu Hạo Dương nói," Tiện nghi tiểu tử kia, chờ tôi tìm cơ hội làm hắn ta. "
Giang Cảnh Sâm từ phòng y tế lúc trở về, Trầm Mộc Bạch nhịn không được liếc mắt nhìn.
Đối phương đụng vào ánh mắt cô, giống như tùy ý đem tay băng bó dựng qua, ngữ khí miễn cưỡng nói," Bác sĩ nói muốn lên thuốc hai tuần lễ mới tốt. "
Lục Ninh Xuyên giật mình nói," Nghiêm trọng như vậy sao, vậy liệu rằng ảnh hưởng tuần lễ sau thi đấu, Sâm ca, cậu còn có thể ra sân sao? "
Chu Hạo Dương nhìn Lục Ninh Xuyên giống nhìn đồ đần một dạng, bất quá vẫn là không hủy đi đài của thái tử gia," Không có thái tử gia, chúng ta lớp một còn có thể là bách chiến bách thắng sao? "
Lương Khải liền lẳng lặng nhìn bọn họ.
Trầm Mộc Bạch đến cùng vẫn là không hiểu, chần chờ nhìn tổn thương trên tay Giang Cảnh Sâm," Cậu tuần sau phải thi đấu? "
Thiếu niên tóc đen nhấc mí mắt lên," A, đúng vậy, cùng sát vách thi đấu quan hệ hữu nghị. "
Ngữ khí thờ ơ để cho cô không biết là thật hay là giả.
Chu Hạo Dương thấy thế, giúp một cái công," Bọn họ thấy thái tử gia không lên sân, khẳng định cho là hắn lâm trận bỏ chạy, lúc này mới nhưng làm sao bây giờ mới tốt? "
Giang Cảnh Sâm hừm.. một tiếng," Ai nói tôi không lên sân. "
Trầm Mộc Bạch lại liếc mắt nhìn," Bác sĩ không phải nói vết thương cậu lành phải chờ hai tuần lễ sao? "
" Chút thương nhỏ này mà thôi. "Giang Cảnh Sâm khinh thường nói.
Trầm Mộc Bạch hồ nghi nhìn thoáng qua cái tay phải bị băng bó kia.
Có lẽ là phát giác được ánh mắt cô, thiếu niên tóc đen nhíu nhíu mày," Làm sao, cậu cảm thấy tôi đang gạt cậu? "
Trầm Mộc Bạch cũng cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, đối phương sẽ không đến mức cầm cái này đến lắc lư xii.
Thế là thoải mái nói xin lỗi một lần, lại nói một tiếng cảm ơn.
Giang Cảnh Sâm nhướng mày nói," Cậu nếu là trong lòng thực sự băn khoăn, ngày đó liền đến nhìn tôi thi đấu."