Dung phi chọc chọc cái mũi cô, giả bộ cả giận nói, "Lần sau còn dám vụng trộm đi ra ngoài, mẫu phi để cho phụ hoàng cấm túc ngươi 5 năm."
Trầm Mộc Bạch giật nảy mình, vội vàng làm nũng nói, "Ta sai rồi mẫu phi, lần sau không dám."
Dung phi sầu nói, "Thân thể ngươi không tốt, mỗi lần phát bệnh, mẫu phi liền muốn cùng một lúc lo lắng sợ hãi theo."
Trầm Mộc Bạch một hơi uống hết thuốc, nhíu lại mặt ăn mứt hoa quả, sau đó mở miệng nói, "Mẫu phi, thật xin lỗi."
Dung phi là thật tâm sủng ái lấy Văn Nhân Anh Lạc, nói là đem nguyên chủ nhìn thành mệnh căn tử cũng không đủ.
Liền xem như Trầm Mộc Bạch là tên giả mạo, cũng không khỏi động dung.
Dung phi cầm lên khăn lụa thay cô xoa xoa, "Qua hai tháng, trong cung muốn cử hành yến hội, những năm qua thân thể ngươi không tốt không cần tham dự, năm nay phụ hoàng ngươi muốn cho ngươi thấy mặt những ca ca kia."
Văn Nhân Anh Lạc thân thể trước kia là thực suy yếu, vừa ra khỏi cửa tựa như đều nhanh phải ngã. Hiện tại mặc dù không được tốt lên quá nhiều, nhưng là không đến mức khoa trương như vậy. Những năm qua nhưng lại có thể lừa gạt ra ngoài, nhưng là năm nay tuổi sắp tròn sáu tuổi, cũng nói không đi qua.
Đợi mứt hoa quả trong miệng bớt đắng, Trầm Mộc Bạch nói, "Chín cái ca ca đều muốn có mặt sao?"
"Tự nhiên." Dung phi cười nói, trong lòng không có suy nghĩ nhiều.
Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu.
Dung phi sờ lên đầu tiểu công chúa, "Thấy bọn họ, ngươi liền không thể tinh nghịc như vậy h, nếu không có ấn tượng cá biệt, liền không tốt."
Trầm Mộc Bạch hừ nhẹ nói, "Nếu là trong bọn họ có người muốn khi phụ ta thì sao?"
Dung phi buồn cười, "Bọn họ khi dễ ngươi làm gì?"
Trầm Mộc Bạch A.. Một tiếng, "Nói không chừng thì sao."
"Nếu là bọn họ khi dễ ngươi, liền tìm phụ hoàng phân xử thử là được, mẫu phi cũng sẽ là chỗ dựa của Lạc Nhi." Dung phi ngữ khí nhàn nhạt, không có chút chi sắc nào khiếp sợ.
Bà nhận Hoàng Đế sủng ái, nhà mẹ đẻ lại là đại thần quan trọng trong triều, tự nhiên là có lực lượng.
Trầm Mộc Bạch cong cong đôi mắt, trong lòng vui sướng hài lòng, trừ bỏ ấm sắc thuốc, cỗ thân thể này nhất định chính là may mắn một đời nha.
Hai tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, trong thời gian cô điều dưỡng thân thể, trôi nhanh mà qua.
Yến hội đến ngày đó, Dung phi để cho người ta đưa cô thịnh trang một phen, sau đó dưới sự hướng dẫn của thái giám đến phía trước, hướng về phương hướng Nhạc Ương điện đi đến.
"Dung phi, Cửu công chúa đến." Thái giám tiếng nói vừa nhọn vừa mịn vang lên, rước lấy trong tiệc không ít người ghé mắt.
Dung phi người mặc váy thêu mẫu đơn, rõ ràng làm lại không mất lộng lẫy, lại thêm dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia, cũng khó trách sẽ nhận đưỡ Hoàng thượng sủng ái. Trong tay Dung phi dắt một vị nữ đồng, cho dù tuổi nho nhỏ, cũng không khó coi ra về sau là mỹ nhân hiếm có.
Dung phi mang theo Trầm Mộc Bạch đi trước cho Hoàng Đế Thái hậu hành lễ.
Đối với Hoàng Đế đầy mặt nụ cười cùng sủng ái, Thái hậu thái độ liền lãnh đạm chút.
Nếu không phải là biết được bà ngày thường liền hình dáng này, Trầm Mộc Bạch suýt nữa cho rằng đối phương không chào đón cô.
"Lạc Nhi thân thể có thể tốt hơn chút nào?" Thái hậu thuận miệng hỏi một câu.
Dung phi nói, "Thưa Thái hậu, Lạc Nhi gần đây điều dưỡng tốt lên rất nhiều."
Thái hậu nhẹ gật đầu, không lại nói tiếp.
Dung phi lúc này mới mang theo Trầm Mộc Bạch ngồi xuống.
Vị trí của Dung phi lần này là chỗ ngồi của Hoàng hậu, có thể thấy được cái sủng ái này phi thường cao.
Lần yến hội này trừ bỏ hậu cung phi tử Hoàng tử, đến cũng là một chút đại thần đệ tử.
Chỗ ngồi vui vẻ hòa thuận, không thiếu có chút ánh mắt lơ đãng tìm tòi nghiên cứu tới.
Trầm Mộc Bạch chú ý tới, vị Lục hoàng tử lần trước kia, liền nhìn chằm chằm cô, thấy cô nhìn sang, hừ một tiếng.
Cô cười cười, ngay sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác.