Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 1101




"Hô hô hô, mệt mỏi quá." Cô ngừng lại, liền đối lên với ánh mắt hiếu kỳ của tiểu loli.

Trầm Mộc Bạch một trái tim mẹ già nhịn không được hòa tan, trông thấy đuôi cá xinh đẹp của loli đều bị cuốn ra vết dây hằn, hít vào một hơi thật sâu, liền cúi đầu xuống, dùng răng có chút sắc bén cắn.

Tiểu loli tựa hồ nhận lấy kinh hãi, có chút không an phận giật giật, cô thấp giọng nói, "Đừng sợ, rất nhanh liền được rồi."

Mỹ nhân ngư tuổi này răng mặc dù còn không có dài đủ đi nơi nào, nhưng là so sinh vật phổ thông muốn sắc bén hơn nhiều, cho nên không đầy một lát, Trầm Mộc Bạch đang cắn gãy xong, liền thuận tiện giật ra hơn nhiều.

Cô đem những cái thực thảo kia kéo ra, tiểu mỹ nhân ngư một lần nữa thu được tự do, dùng đôi mắt ướt sũng nhìn cô, sau đó bơi tới, cọ xát thân thể cô, lấy đó cảm ơn.

Trầm Mộc Bạch ngẩn người, "Em không biết nói chuyện sao?"

Tiểu mỹ nhân ngư nhẹ gật đầu.

Trầm Mộc Bạch sờ lên mái tóc màu bạc của cô bé, "Hài tử đáng thương."

Loli thân thể so với cô bộ dáng còn muốn nhỏ, nhưng lại đẹp vô cùng, toàn thân giống như là muốn phát sáng một dạng, làn da cũng rất xinh đẹp.

Khuôn mặt nhỏ bụ bẩm cọ xát tay cô, đôi mắt đối phương ướt sũng tròn lưu lưu nhìn chằm chằm cô, toát ra một chút quấn quýt không muốn xa rời.

Đây cũng quá đáng yêu đi, Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, sau đó tiếp tục sờ lên đầu cô bé, "Em tên gì nha."

Tiểu loli có chút mờ mịt nhìn cô, lắc đầu.

Trầm Mộc Bạch kịp phản ứng cô bé không biết nói chuyện, thở dài nói, "Nhanh về nhà đi, nơi này không quá an toàn."

Tiểu loli nhìn cô.

Trầm Mộc Bạch lay động đuôi cá, hướng về đường cũ bơi trong chốc lát, phát hiện đối phương ngây ngốc tại nguyên chỗ nhìn mình, nhịn không được quay đầu bơi trở về.

"Em không trở về nhà sao?" Nàng hỏi.

Tiểu loli lắc đầu, thần sắc bộ dáng rất là cô đơn, đôi mắt ướt sũng dường như một giây sau thì có nước mắt rơi xuống.

Trầm Mộc Bạch nói, "Chị đưa em trở về đi." Cô đi qua dắt tay cô bé.

Tiểu loli nghiêng mặt nhìn cô, lắc đầu.

Trầm Mộc Bạch có một cái ý nghĩ, thế là dò xét tính hỏi, "Em lạc đường sao?"

Tiểu loli chần chừ một lúc, lắc đầu.

Trầm Mộc Bạch lại hỏi, "Vậy là em không nhà để về sao?"

Tiểu loli nhẹ gật đầu.

Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, bản thân lần này ăn cái gì cũng vớt không đến, còn nhặt một con cá con lang thang.

Nhưng là theo trí nhớ được biết, một nhà tổ mẫu của Mỹ nhân ngư mười điểm bài ngoại, các cô ấy không thích nhân ngư khác tiến vào lãnh địa của mình. Cho nên nói, coi như cô đem tiểu loli mang về, cũng sẽ không được ủng hộ.

Trầm Mộc Bạch rất buồn rầu.

Hết lần này tới lần khác tiểu mỹ nhân ngư này dùng đôi mắt ướt sũng nhìn mình, cô căn bản là không cách nào nhẫn tâm đem cô bé một con cá vứt ở chỗ này nha, hơn nữa đối phương tuổi thoạt nhìn, nếu là gặp được nguy hiểm gì mà nói, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

"Vậy em nguyện ý cùng chị trở về sao?" Trầm Mộc Bạch nói.

Tiểu mỹ nhân ngư nhẹ gật đầu, trên mặt bụ bẩm trắng nõn lộ ra một cái nụ cười nhàn nhạt, quả thực giống như là một thiên sứ vậy.

Trầm Mộc Bạch cảm thấy cô ấy có chút đáng thương, không nhà trở về cũng được, còn không biết nói chuyện.

"Vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời chị, không thể để cho người nhà của chị phát hiện em, bằng không thì các chị ấy sẽ đem em đuổi đi ra." Trầm Mộc Bạch nói.

Tiểu mỹ nhân ngư nháy nháy mắt, dùng tay nhỏ kéo lấy tay cô, nhẹ gật đầu.

Thế là Trầm Mộc Bạch cứ như vậy lén lén lút lút đem đứa con nít này mang về cung điện của bản thân.

Tiểu mỹ nhân ngư vẫy đuôi, tựa hồ đối với địa phương mới cảm thấy hết sức tò mò.

* * *

Ta có một nghi ngờ, có khi nào nam 9 của chúng ta là bé loli này chứ không phải là nam 9 của thế giới này không nhỉ?