Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
Biết được Tô Linh Nhi không bị thương, lo lắng trong lòng Đỗ Hạo cũng buông xuống.
"Đỗ Hạo, anh nghe em nói."
Mộ Dung Vân từ trên mặt đất bò dậy, khẩn trương nói.
Tô Linh Nhi nhìn vẻ mặt Đỗ Hạo vốn đang lo lắng, vừa nghe thấy lời của Mộ Dung Vân thì tức khắc lạnh xuống, tất cả mọi người ở đây nhịn không được run run, phảng phất không khí như muốn đọng lại.
"Mộ Dung Vân, cô cũng biết Đỗ Hạo tôi chưa bao giờ đánh nữ sinh, cho dù Linh Nhi may mắn không có xảy ra chuyện thì cô vẫn phải trả giá vì chuyện hôm nay!!"
Nói xong câu đó, Đỗ Hạo một tay đem Tô Linh Nhi ôm lên.
"A!"
Tô Linh Nhi đột nhiên được ôm kiểu công chúa có chút hoảng sợ.
Nhìn tiểu gia hỏa không an phận trong lòng, Đỗ Hạo mang theo ngữ khí sủng nịch an ủi: "Đừng nhúc nhích, mang em đi ăn kem ly!"
Mộ Dung Vân cứ như vậy nhìn Linh Nhi bị Đỗ Hạo mang đi bằng tư thế mà mọi phụ nữ trên thế giới đều ao ước.
Cả người cô ta như bị rút hết sức lực, mềm nhũn dựa vào tường trượt xuống.
Đúng lúc này, cửa WC đột nhiên có người xông tới, là Chủ Nhiệm Giáo Dục khuôn mặt mập mạp đầy mồ hôi.
"Người đâu? Người đâu?"
Chủ Nhiệm Giáo Dục không nhìn thấy bóng dáng Lưu Linh Nhi, cả người đều sắp điên rồi.
"Ông là ai? Sao lại dám xông vào WC nữ?"
Một nữ sinh trong đám người này thấy Chủ Nhiệm Giáo Dục đột nhiên xuất hiện liền chửi ầm lên.
Nào biết Chủ Nhiệm Giáo Dục đối với học sinh quý tộc luôn luôn tùy ý dẫn dắt lần này lại mang thái độ khác thường, đối với đám kia nữ sinh chửi ầm lên: "Các cô đều là một đám chó không có mắt, không biết nhìn người! Dám tìm Lưu đại tiểu thư gây phiền toái, nếu Lưu đại tiểu thư xảy ra chuyện gì thì các cô một người cũng đừng nghĩ ở lại trường Thiên Lam."
Nói xong những lời này, Chủ Nhiệm Giáo Dục liền vội vàng chạy ra ngoài.
Từ trong tiệm đồ ngọt đi ra, Tô Linh Nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chủ Nhiệm Giáo Dục từ cổng trường chạy tới.
"Đại tiểu thư, ngài không có việc gì thì tốt!"
Chủ Nhiệm Giáo Dục vừa nhìn thấy Tô Linh Nhi hoàn hảo không tổn hao gì liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra cái chức Chủ Nhiệm Giáo Dục này còn có thể tiếp ngồi đi!
Ngày hôm sau, trong văn phòng hiệu trưởng có sự xuất hiện của hai người đàn ông độ tuổi trung niên, một người nhìn dáng vẻ chỉ có ba mươi mấy tuổi, diện mạo thập phần tuấn lãng, mà người còn lại diện mạo tuy có hơi chút tục tằng nhưng bề ngoài cường tráng cùng dáng người vẫn thập phần hút ánh nhìn.
"Hai vị chủ tịch, thật sự là xấu hổ, đều là tôi không có quản lý tốt, ngài cho tôi chút thời gian, tôi sẽ khai trừ toàn bộ những học sinh tham gia ngày hôm qua!"
Hiệu trưởng đẩy kính gọng vàng, nở nụ cười lấy lòng, trên trán mồ hôi đổ như mưa.
Phải biết rằng hai vị này, một câu tùy tiện nói ra đều có thể đem hắn ta từ chức vị hiệu trưởng này kéo xuống tới.
Đang lúc hiệu trưởng thấp thỏm không thôi, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra.
"Ba ba, sao hai người lại đây?"
Tô Linh Nhi chạy một mạch, bổ nhào vào trong lòng Lưu Chấn Đình.
"Bảo bối ngoan, con không có việc gì thì tốt."
Vốn dĩ sau khi biết được chuyện này Lưu Chấn Đình đã bỏ lại toàn bộ công việc, ngồi chuyến bay sớm nhất để trở về, lúc này thấy con gái tung tăng nhảy nhót ông mới có thể nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Tô Linh Nhi nhìn người đàn ông ngồi ở một bên, trong đầu tức khắc nhảy ra vô số ký ức.
Thì ra người này chính là cha của Đỗ Hạo!
"Cháu chào chú Đỗ!"
Tô Linh Nhi ngoan ngoãn chào hỏi.
Đỗ Lam Hiên vươn tay xoa xoa đầu Tô Linh Nhi: "Mấy năm không gặp, tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi."
Không ngờ, lời nói của Đỗ Lam Hiên lại chọc giận Lưu Chấn Đình.
"Lấy bàn tay dơ của ông ra! Linh Nhi, chúng ta đi!"
Bế Linh Nhi lên, Lưu Chấn Đình cũng không quay đầu lại mà ra khỏi văn phòng.
Đến nỗi Đỗ Lam Hiên đang nhìn Lưu Chấn Đình giận dỗi rời đi cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đối với vẻ mặt thấp thỏm của hiệu trưởng nói: "Cứ dựa theo lời ông vừa nói mà làm!"