"Bạn học Lưu, không phiền nếu mình ngồi đây chứ?"
Hạ Y bưng khay đồ ăn của mình đến đặt cạnh chỗ Lưu Tử Luân, cũng không đợi anh có đồng ý hay không, trực tiếp ngồi xuống cầm muỗng lên ăn.
Lưu Tử Luân liếc nhìn cô một hồi, sau đó không để ý nữa mà tiếp tục ăn phần cơm của mình.
Hạ Y vừa nhai cơm vừa tính toán. Theo kịch bản, trưa hôm nay tại nhà ăn sẽ xảy ra cuộc đánh ghen huyền thoại giữa vị hôn thê của Lưu Duật và Ái Lạc, ngay lúc Ái Lạc thất thế thì nam chính từ đâu xuất hiện, che chắn
cho cô, còn nặng lời hăm dọa với vị hôn thê khiến cô ta sợ xanh mặt, ấm ức bỏ đi.
Mà giờ phút này, sự kiện đó sắp xảy ra rồi.
"Bạn học Lưu, cậu tài giỏi như thế, liệu Tiểu Lạc có thích cậu không hả?" Hạ Y tay chống cằm, hồn nhiên nhìn Lưu Tử Luân, lấy bừa một câu đem ra hỏi. Nguyên thân cũng là biết Lưu Tử Luân này xứng danh học bá, phi thường thông minh lại còn ôn nhu.
Lưu Tử Luân dừng muỗng, quay sang nhìn chằm chằm Hạ Y, đáy mắt lóe lên dòng cảm xúc khó tả.
"Sao nhìn mình ghê thế? A, mình biết rồi! Cậu nhất định là thấy mình đẹp quá nên muốn sàm sỡ mình đúng không?" Hạ Y giả vờ cảnh giác trừng mắt nhìn Lưu Tử Luân, lấy tay che ngực giả bộ nhích ra xa, biểu cảm kinh hãi làm như chính mình sắp sửa bị kẻ xấu thực hiện ý đồ.
Khóe miệng Lưu Tử Luân giật giật, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương lại có chút buồn cười nói: "Bạn học à, cậu có cảm thấy thần kinh cậu có vấn đề không?"
"Cậu!" Hạ Y chu môi, phản bác: "Mới không có!"
Lưu Tử Luân không nói nữa, mắt vẫn chậm rãi quan sát Hạ Y.
Cô gái trước mặt anh có tóc dài buộc lên một chùm ngay ngắn, đuôi tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, da trắng, khuôn mặt phúng phính ngây ngô ngốc ngốc, hmm… rất hợp với tính tự luyến, trẻ con của cô ban nãy. Còn có cảm giác gì nữa nhỉ? Muốn cưng chiều?
Hạ Y đột nhiên cảm nhận được Lưu Tử Luân này lại hào phóng cho cô thêm 10 độ hảo cảm, khóe môi cong lên, cười hì hì tiến sát lại Lưu Tử Luân. "Hehe, đùa thôi mà."
\[Kí chủ, độ hảo cảm hiện tại là 35! Kí chủ cố lên!\]
Bốp!!!
Tiếng động lớn vang lên khiến mọi ánh mắt trong nhà ăn không hẹn mà cùng hướng về phía phát ra âm thanh. Hạ Y và Lưu Tử Luân cũng tò mò nhìn xem.
Hạ Y nhìn thấy cảnh đó, khéo léo liếc sang Lưu Tử Luân, thấy anh quả nhiên đang nhíu mày.
"Mày cái đồ vô liêm sỉ, hồ ly tinh! Duật là của tao! Ai cho mày quyến rũ anh ấy?!" Vưu Nhã chỉ tay vào mặt Ái Lạc, lớn tiếng quát. Phía sau cô ta còn có vài nữ sinh hùa theo cười khúc khích, nhìn Ái Lạc với ánh mắt khinh bỉ.