"Anh là... Ám?" Hạ Y thử hỏi. Cô nghe Glenn gọi hai vệ sĩ của mình một lần rồi, chỉ là không biết ai là ai...
"Không, tôi là Ảnh."
"..." Được thôi, dù sao hai người này cũng quá giống nhau mà.
Khép cửa lại, Hạ y mới đường hoàng đối mặt với Ảnh: "Có chuyện gì cần phiền đến Glenn sao? Ngài ấy đang ngủ rồi, lát nữa anh hẳn đến nhé?"
"Điện hạ... ngủ rồi sao?"
Ảnh đột nhiên thở ra một hơi, ánh mắt tràn đầy sự nhẹ nhõm.
Y nhìn Hạ H một lúc, gập người: "Hạ Y, thật sự cảm ơn cô."
Hạ Y bị động tác này của Ảnh làm cho kinh ngạc, mờ mịt nhìn y.
"S-Sao vậy?"
Ảnh chậm rãi ngẩng lên: "Điện hạ làm việc gì cũng cố chấp, từ xưa đến nay vẫn vậy. Nhưng mà có cô thì khác, ngài ấy sẵn sàng buông xuống mọi thứ, lúc nào cũng dung túng đáp ứng cô."
"Tôi theo điện hạ lâu rồi, từ lúc ngài ấy còn chưa thành hình trong bụng ngũ hoàng phi, tôi đã được chỉ định đến dinh thự của Người ấy." Ảnh nhìn xa xăm vào cánh cửa gỗ trước mặt, mày hơi nhíu lại, như đang hồi tưởng về quá khứ không muốn nhắc đến.
"Chắc cô chưa biết lý do vì sao điện hạ lại bị mọi người ghẻ lạnh như vậy. Từ mười mấy năm về trước, khi điện hạ vừa mới chào đời, người ta thấy một bầy quạ đen đậu chi chít trên mái hiên dinh thự của ngài ấy.
Quạ đen được biết đến là loài chim của sự chết chóc, bởi chúng là sinh vật chuyên ăn xác người, trùng hợp thời điểm đó, trời mưa to suốt một tuần. Và một điểm trùng khớp nữa, mẫu thân của ngài ấy, ngũ hoàn phi cũng vì bị cho là sinh non mà tính mạng không giữ được.
Từ đó, sự tồn tại của ngày ấy bị cho là điềm gở, là hiện thân của sự chết chóc. Điều này chính là nguyên do dẫn đến việc điện hạ từ nhỏ đã không được yêu thích, thậm chí luôn bị bắt nạt khốn cùng.
Tâm trạng ngài ấy lúc đó ngày nào cũng âm u đờ đẫn, đến cái liếc nhìn cũng có thể khiến cho người khác sợ xanh mặt. Thế nhưng lại không khiến các điện hạ khác phải chào thua, bởi vì khi đối mặt với họ, ngài ấy thực sự cảm thấy sợ hãi. Đó là biểu cảm đặc biệt duy nhất thấy được ngoài sự thờ ơ bình thường của ngài ấy.
Mẫu thân mất sớm, phụ thân lạnh nhạt, anh em ruột ghẻ lạnh sỉ vả. Điện hạ lúc ấy, chỉ có một mình."
Ảnh thở daì: "Tôi thân là vệ sĩ thấp cổ bé miệng, lại cũng không được phép nói nhiều hơn làm, mà lúc đó chưa được bổ nhiệm làm vệ sĩ riêng của điện hạ, mọi việc chỉ có thể đứng từ xa mà quan sát."
Mà cậu thiếu niên ấy, chỉ cho y thấy toàn là sự cô độc. Sự cô độc đến nao lòng.
Hạ Y nãy giờ chỉ im lặng nghe, im lặng ngẫm nghĩ. Những điều này cô biết chứ, thậm chí biết rất tường tận. Thế cho nên ngay từ đầu, cô mới không nỡ sợ hãi Glenn.
Một phần vì nhiệm vụ bắt buộc, còn lại là bản thân cô cũng rất muốn tiếp cận cho hắn hơi ấm, cho nên không cách nào nảy sinh ý định phải tránh xa hắn, từng chút từng chút một nhận thấy sự quen thuộc nơi hắn, dần rồi, nảy sinh cảm giác.