Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 163: Vương tử ác ma mau yêu ta (50)






"Đệ chắc chắn?"

"Hoàng huynh, ta trước giờ có gì cần lưỡng lự sao?"

Trong căn phòng lớn, trên hai chiếc ghế sô pha nạm vàng óng ánh đối diện nhau, hai tách trà sóng sánh ánh lên tia nắng qua khung cửa sổ, hai nam nhân ngồi đó, một bên dong dả lạnh nhạt, một bên kì quái ngờ vực.

Đại hoàng tử nhìn sấp văn kiện ngay ngắn trên mặt bàn, nghi hoặc nhìn Glenn. "Vì sao?"


Anh không rõ vì sao vị đệ đệ này hôm nay lại đổi gió đến dinh thự của mình thăm hỏi, đến khi nghe nói hắn muốn chuyển nhượng quản lý tất cả các tập đoàn của mình vào tay anh, anh bắt đầu có chút khó tin.

Nên biết toàn bộ những thứ này đều là phần tối, lợi nhuận kiếm được chính là giá trên trời. Có thể nói nhượng là nhượng sao?

"Đơn giản là không cần nhiều đến vậy." Vẫn là thái độ nhàn nhạt, môi hắn hé mở, lời ít ý nhiều mà nói.

"Nhưng hoàng huynh à, cũng đừng làm ta thất vọng đấy."

"Điều đó là đương nhiên." Đại hoàng tử gật đầu cam đoan.

Glenn mỉm cười hài lòng, cũng không còn gì để nán lại, trực tiếp muốn rời đi.

"Ta tiễn đệ." Đại hoàng tử vội vàng đứng dậy muốn đưa hắn ra về.


-

"Glenn."

Ra đến cửa dinh thự, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo cùng thán ảnh quen thuộc của người con gái vang lên, Glenn cảm thấy nhu hòa cảm xúc hơn hẳn, hắn dẹp bỏ mọi toan tính mưu đồ, cười ôn nhu đáp lại.

"Sao lại đứng đây rồi? Không mỏi chân à?"

Hạ Y lắc đầu: "Không có, người đi cũng không lâu." Nhân lúc đó nghiêng nghiêng đầu lén quan sát người phía sau kia. Hình như đó là đại hoàng tử.

Nói là bàn chuyện kinh doanh mà chưa đến mười lăm phút đã ra đến rồi! Có chút hoài nghi năng lực đàm phán của anh ta nha...

Thấy chắc chín mươi chín phần trăm là tiểu nam phụ của cô độc diễn.

"Không có lần sau." Glenn nhíu mày, không quan tâm cô ngó nghiêng cái gì mà buông lời khiển trách, nhưng ngữ điệu không nhẹ ra chút trách móc nào.


Hạ Y nghe cái giọng điệu quen thuộc của hắn, lè lưỡi: "Vâng, mới không dám cãi lời tiểu điện hạ đâu~"

Glenn bật cười, tâm tình đã tốt lại càng thoải mái, đưa tay dịu dàng xoa đầu cô. "Về thôi."

Hai người ân ái tình cảm mà quên mất sự có mặt của đại hoàng tử. Anh đứng tựa vào thành cổng, nhìn đôi uyên ương trước mặt, có chút dở khóc dở cười.

Nhưng là hoàng đệ của anh... thay đổi thật rồi.