Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 146: Vương tử ác ma mau yêu ta (33)






Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.

Sáng hôm sau, Hàn Thiên Ý tất nhiên không dám nuốt lời, đúng hẹn đến trước khách sạn đợi Glenn.

Glenn ra tới, theo sau còn là một cô gái ngũ quan thanh tú xinh đẹp, chỉ là biểu cảm gương mặt có hơi... giống như không tình nguyện.

Đợi hai người đến gần, Hàn Thiên Ý nhìn qua cô gái một chút, cảm thấy có chút quen mắt: "Đây là...?"


"Hầu gái thiếp thân của ta, Hạ Y."

Hạ Y nghe thấy Glenn giới thiệu cũng đã giới thiệu, không thể né tránh được, chỉ đành cười cười chào hỏi: "Alice tiểu thư, lâu rồi không gặp."

Hàn Thiên Ý nghe giọng điệu quen thuộc như đã biết mình kia, hơn ngẩn ra một chút, cẩn thận ngẫm lại, rốt cuộc nhớ ra: "Hầu gái tỷ tỷ! Là chị!"

"Tiểu thư còn nhớ tôi. Thật vinh hạnh."

Hàn Thiên Ý vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu liễm biểu cảm của mình lại, ghé lại gần Hạ Y hỏi nhỏ: "Chị, chị bị hắn bắt đi theo sao?"

Hạ Y không nói gì, chỉ cười cười xem như thừa nhận.

Hàn Thiên Ý khẽ nhíu mi, như nghĩ đến gì đó, liếc nhìn Glenn đang thong thả lên xe, cắn cắn môi, nhưng rồi sau đó đối với Hạ Y xem như không có việc gì, dù không tỏ ra quá thân thiết nhưng cũng không quá xa cách. Xem cô là người quen cùng kéo lên xe.

Chiếc xe bắt đầu cất bánh, điểm đến đầu tiên là một của hàng bán đồ trang sức, nhìn cửa hàng cùng hãng hiệu đã biết là hàng đắt tiền.

Bước vào trong, có hai nhân viên nữ nhiệt tình chào hỏi. Xung quanh cửa tiệm chứa đầy trang sức, dưới ánh đèn mà những viên đá úy ánh lên lấp lánh, khung cảnh nhìn xa hoa trang quý vô cùng.


"Tùy tiện chọn." Glenn quay sang Hàn Thiên Ý nói, trái với lẽ thường khi được ở cạnh người thương hắn phải vui vẻ hơn mọi khi dù chỉ là một chút, ngữ điệu vẫn y như cũ lạnh nhạt không rõ ý vị.

Hàn Thiên Ý không để ý đến biểu hiện bất thường của Glenn, chỉ biết cam chịu nghe theo, bước xung quanh cửa tiệm muốn lấy bừa một bộ, tâm trạng phải nói ra rất u uất.

Hạ Y không muốn ở đây xem hai người kia ân ái, nhưng rốt cuộc cô vẫn bị Glenn kéo vào, chỉ là nhất quyết bỏ ngoài tai mọi chuyện, cùng lắm là nhu thuận đi theo sau lưng hắn, vẫn luôn cúi cúi mặt. Cô sợ ngước lên sẽ phải nhìn thấy cảnh không muốn thấy.

Glenn dừng lại ở một tủ kính chứa đồ trang sức, gọi nhân viên lại nói gì đó, lấy ra từ trong tủ kính một sợi dây chuyền bạc, kèm mặt dây là một viên pha lê hồng nhạt khắc hình ovan, xung quanh đính những hạt kim cương lấp lánh.

"Đẹp không?" Hắn cất tiếng.

Hạ Y phải mất một lúc hồi thần mới biết là hắn đang hỏi mình, cô lúng túng ngẩng đầu, dây chuyền cũng chưa thèm nhìn nó có hình dáng ra sao, "Ừm" một tiếng cho có lệ, lại như thấy chưa đủ, bổ sung: "Rất... Rất hợp với Alice tiểu thư."

Glenn đăm chiêu nhìn cô, lại đưa tay vân vê sợi dây chuyền, sờ sờ cằm, như suy tư: "Như vậy sao..."

Hạ Y lại nhất thời không hiểu giọng điệu kia của hắn là có ý gì.


"Ngươi..." Đột nhiên, hắn nhìn sang cô, chất giọng như đang đánh giá điều gì đó.

"Vâng?"

"... Không có gì."

Glenn nói xong rồi thôi, cũng không đi lại chỗ Hàn Thiên Ý, chỉ nhàn nhạt cất lại sợi dây chuyền đó vào trong tủ kính.

Điểm này Hạ Y không rõ lắm, nhưng cô chỉ nghĩ hắn thấy không hợp, không muốn tặng nữ chính nữa. Cũng phải, dù sao chọn quà cho người thương vẫn nên chọn lựa kĩ càng một chút... ha?