[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm

Chương 26: [Thế giới thứ nhất] Hào Môn Nghịch Tập (26)




Tô Hòa nhìn về phía giám đốc bộ phận tiêu thụ, "Anh có nghĩ tới là cái gì tạo thành hay không?"

Ánh mắt Tô Hòa rơi vào trên người giám đốc bộ phận tiêu thụ, hắn nhất thời như gai ở lưng, không tự chủ nuốt xuống một chút.

"Đây là bởi vì trong nước cạnh tranh quá kịch liệt, chúng ta mới đưa sản phẩm ra thị trước, cũng có một công ty vừa mới đưa sản phẩm ra thị trường, vì không muốn bị công ty này bỏ lại phía sau, nên mới đưa ra sản phẩm trước thời hạn..."

Không đợi giám đốc bộ phận tiêu thụ nói xong, Tô Hòa liền cướp quyền phát biểu, "Cho nên tiền kỳ truyền thông không đúng chỗ?"

Thanh âm của Tô Hòa không lớn, nhưng nặng nề đặt lên trên người giám đốc bộ phận tiêu thụ, hắn nhận được áp lực to lớn, sau đó gật đầu một cái, "Là nguyên nhân này."

Ngón tay Tô Hòa vô ý gõ bàn một cái, cô híp nửa con mắt, giống như là một con dã thú đói bụng, tất cả sắc bén đều nằm sâu trong đôi mắt.

Thấy kéo đến bộ phận của mình, giám đốc kinh doanh giải thích, "Chuyện đưa ra thị trường này quá gấp, ước chừng nói trước hai tháng, chúng tôi đã hết sức đền bù."

"Đưa ra thị trường trước thời hạn là được hội đồng quản trị nhất trí đồng ý, hơn nữa tôi đã sớm nói với bộ phận tuyên truyền các người, để cho các người sớm chuẩn bị sẵn sàng." Giám đốc tiêu thụ lật ngược.

Nghe cả hai giám đốc sắp cãi vả, ánh mắt Tô Hòa lướt qua mọi người.

Cảm giác được ánh mắt của Tô Hòa, hai giám đốc nhất thời ngừng công kích, ai cũng đều không dám lên tiếng nữa.

"Không tuyên truyền đúng lúc, đưa ra sản phẩm ra thị trường trước thời hạn so với bị công ty khác công bố sản phẩm trước có gì khác nhau sao? Cũng là tiêu thụ thấp thôi?" Tô Hòa giọng điệu nặng nề khiến cho không khí phòng làm việc đông lại.

Giám đốc tiêu thụ đỏ mặt, cũng không biết nên nói cái gì.

Thấy Tô Hòa chỉ trích giám đốc tiêu thụ, giám đốc kinh doanh vừa định thở phào nhẹ nhõm, Tô Hòa lại lên tiếng, vẫn là giai điệu không nhanh không chậm.

"Nghiên cứu sản phẩm cho người trẻ tuổi, người trẻ tuổi lại không đủ sức mua, là sản phẩm có vấn đề, hay phương hướng kinh doanh có vấn đề?" Tô Hòa khiến người khác kinh sợ, trên mặt lại không có một tia biểu tình.

Bộ nghiên cứu cũng không tham gia cuộc họp này, cho nên Tô Hòa nói vấn đề nhanh, vẻn vẹn chỉ là để nói cho giám đốc kinh doanh nghe.

Coi như giám đốc nghiên cứu có ở đây đi nữa, hắn cũng có thể đường đường chính chính nói bộ phận kinh doanh có vấn đề.

Bởi vì mỗi lần phải gửi một sản phẩm mới, đầu nhập vốn đều là lấy đơn vị trăm triệu để tính.

Muốn đầu tư nhiều tiền như vậy, tiền đề nhất định phải làm nghiên cứu thị trường, điều tra nhu cầu của người trẻ tuổi.

Mỗi lần nghiên cứu sản phẩm mới đều mất từ ba đến năm năm để nghiên cứu thị trường, sau đó công ty chính mới dám đầu tư.

Cho nên ai dám tùy tiện hủy bỏ sản phẩm mới không phù hợp với sở thích của người trẻ tuổi?Ai dám?

Ai dám nói bao nhiêu tiền như vậy đều trôi theo nước rồi?

Giám đốc kinh doanh đương nhiên không dám, giám đốc chỉ có thể nói quanh coi, "Thời gian đưa ra thị trường quá gấp..."

"Tôi không cần anh mượn cớ, tôi chỉ cần kết quả cuối cùng!" Tô Hòa cắt đứt giám đốc thị trường, ánh mắt cô như dao, mũi nhọn sắc bén, "Thứ tôi muốn là phương án giải quyết!"

"Anh nói nhu cầu của người trẻ tuổi là gì?" Tô Hòa đùng một tiếng khép văn kiện trong tay lại, cô hỏi giám đốc kinh doanh.

Khí chất mạnh mẽ trên người Tô Hòa tỏa ra, giám đốc kinh doanh đầu óc kẹt lại, trong đầu hắn trống rỗng.

Tô Hòa cũng không nóng nảy, ngón tay cô có tiết tấu gõ vào góc bàn.

Thấy giám đốc kinh doanh vẫn không trả lời, Tô Hòa đổi cách hỏi khác.

"Sản phẩm của chúng ta so với các công ty khác có gì khác nhau? Nó dựa vào cái gì tỏa sáng ở trên thị trường, khiến cho người khác phải bỏ tiền túi mua?"