Chuyện này là do Lâm Thiển ra mặt giải quyết, cho nên người nhà kia giữ lại số điện thoại của Lâm Thiển, bọn họ gọi một cuộc đến chỗ này của Tô Hòa.
Người bị Lâm Thạch Nham tông xe bị thương là một người đàn ông trưởng thành hơn hai mươi tuổi, người gọi đến là ba của người đàn ông kia, tên là Hồ Thắng Dũng.
Thái độ của đối phương rất cậy mạnh, bảo Tô Hòa nhanh chóng gửi tiền qua cho bọn họ, nếu không sẽ truy tố Lâm Thạch Nham tội cố ý gây thương tích.
"Nếu như ông có bản lĩnh khiến cho tòa án phán quyết là cố ý gây thương tích, vậy ông cứ truy tố đi." Tô Hòa nhàn nhạt châm chọc.
Lâm Thạch Nham là uống rượu, gây tai nạn bỏ trốn, con trai của Hồ Thắng Dũng là đi ngược chiều.
Đôi bên cùng có sai, nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn nằm ở chỗ của Lâm Thạch Nham, dù sao nó lái xe, con trai của Hồ Thắng Dũng chỉ ngồi trên xe.
Hơn nữa uống rượu lái xe, Lâm Thạch Nham đụng phải người ta, sợ chuyện uống rượu bại lộ, vì vậy mới lái xe bỏ chạy, nhưng ở giao lộ trước mặt, bị cảnh sát đo độ cồn phát hiện, bắt được.
Cho dù trách nhiệm nằm ở chỗ Lâm Thạch Nham hết, tòa án cũng không có khả năng tuyên hắn phạm tội cố ý gây thương tích.
Đối với sự lừa gạt của Hồ Thắng Dũng, Tô Hòa cũng không thèm quan tâm, ngược lại cô còn hi vọng Lâm Thạch Nham có thể ngồi tù, cho nên nói chuyện không hề lưu tình chút nào.
"Sau này đừng có gọi cho tôi nữa, nếu ông tìm tôi thương lượng chuyện này, vậy tôi chỉ có thể nói với ông, kiện cũng được, ông muốn truy tố thế nào thì cứ truy tố đi, tiền thì tôi sẽ không bỏ ra một đồng nào."
"Lâm gia chúng tôi vừa phá sản không bao lâu, không có tiền, cũng không tìm được tiền."
"Còn tiền viện phí của con trai ông, tôi cho ông một số điện thoại, ông gọi đến đòi người đó đi, tìm tôi thì một đồng tiền cũng không moi được."
"Lời vừa rồi ông mắng tôi, tôi đã thu âm lại rồi, nếu ông còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay." Tô Hòa lạnh lùng uy hiếp.
Nói xong, Tô Hòa cũng không chờ Hồ Thắng Dũng trả lời, cô trực tiếp cúp điện thoại, sau đó chặn số Hồ Thắng Dũng luôn.
Tô Hòa gửi số điện thoại của mẹ Lâm cho Hồ Thắng Dũng, cho hai người họ tự giải quyết với nhau đi.
Tô Hòa vừa mới dằn mặt Hồ Thắng Dũng một trận, ông ta khẳng định là tức muốn chết, đang muốn tìm người phát tiết, cho nên có lẽ sẽ cãi nhau với mẹ Lâm.
-
Sau khi điều tra ba ngày ở trạm xe lửa, Cảnh Miên Miên cầm một chuỗi số liệu cho Tô Hòa xem.
Tô Hòa xem nhanh một lần, sau đó mở miệng nói, "Làm điều tra thị trường, số liệu ba ngày căn bản không nói rõ được vấn đề."
Cảnh Miên Miên lập tức lộ ra biểu tình nản lòng.
"Cậu không cần quá gấp, chuyện này cũng không gấp được, hơn nữa cậu còn tiền sửa sang không?" Mắt Tô Hòa liếc sang Cảnh Miên Miên.
"Không còn." Cảnh Miên Miên lắc đầu một cái, "Nhưng chúng ta có thể mượn anh trai tớ một chút, nếu tớ làm chuyện đứng đắn thì anh tớ sẽ cho."
Cảnh Miên Miên nói son sắt.
Tô Hòa hơi nhướng mày, cô bắt được điểm chính trong lời nói của Cảnh Miên Miên, "Chúng ta?"
Cảnh Miên Miên cười ha ha một tiếng, sau đó đưa tay bóp vai Tô Hòa một cái.
"Thiển Thiển, cậu giúp tớ nói với anh trai tớ đi, ngày đó cậu dỗ anh trai tớ cùng với tớ, đầu óc của tớ không hữu dụng lắm, tôi không nói ra được những lời đao to búa lớn, chỉ cần cầm được khoản tiền này ở chỗ anh trai tớ, nhà hàng chúng ta liền có khả năng rồi."
Cảnh Miên Miên đáng thương nhìn Tô Hòa, "Thiển Thiển, cậu nhẫn tâm nhìn lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp của tớ bị chết lưu khi chưa thành hình sao?"
Tô Hòa ngẫm nghĩ một lát, sau đó lại nói, "Sẽ nhẫn tâm được."
"..."Cảnh Miên Miên.
"Thiển Thiển, cậu không hề yêu tớ." Cảnh Miên Miên u oán nhìn Tô Hòa một cái.
"Bây giờ tôi còn chưa ly hôn, yêu cậu chính là ngoại tình trong hôn nhân." Tô Hòa lành lạnh, yên lặng nhìn Cảnh Miên Miên một cái, "Không yêu nổi!"+
"..." Cảnh Miên Miên.