Nghe được lời này của Tô Hòa, Linda ngược lại thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy là tốt nhất, chỉ cần không phải em và mẹ em sai, bạn trên mạng nhất định sẽ đứng về phía em, nếu em không muốn gặp ông ta, thì giao tất cả cho chị xử lý."
"Không cần để ý tới ông ta, để ông ta cắn trên mạng đi." Tô Hòa khó hiểu cười một tiếng, "Không cắn tôi, màn kịch tiếp theo làm sao diễn tiếp chứ?"
Linda nhíu mày một cái, "Em định làm gì?"
"Để cho ông ta giúp tôi tuyên truyền nha, tuyên truyền lằng nhằng tốt như vậy, chúng ta làm sao có thể bỏ qua chứ?" Tô Hòa câu môi, con ngươi đen nhánh chớp động như dã thú vồ mồi.
Chỉ là dã thú vồ mồ hung tàn, máu tanh, Tô Hòa lại thờ ơ, thói quen của cô trước khi cắn xé con mồi đều sẽ trêu chọc một phen.
Linda không đồng ý với chủ ý này của Tô Hòa, "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chị cảm thấy chuyện này vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì hơn, kéo dài quá lâu ngược lại tổn hại đến thanh danh của em."
Loại chuyện nhà này rất giày vò người khác.
Rõ ràng Lý Kiến Quốc này vì tư lợi cá nhân, nhiều năm như vậy chưa từng làm đúng nghĩa vụ của mình, chăm sóc cho Lâm Nhiễm.
Bây giờ Lâm Nhiễm bạo hồng, hắn liền ỷ vào liên hệ máu mủ mà muốn vơ vét tài sản của con gái.
Phàm là một người có chút tình cha con máu mủ, sẽ không đem chuyện này thẳng đến truyền thông, để cho truyền thông có cơ hội công kích con gái mình.
Còn có một số bạn trên mạng hết lần này đến lần khác nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cảm thấy cho dù cha mẹ có không tốt, cuối cùng vẫn là cha mẹ của mình, nên phụng dưỡng bọn họ.
Không giống những ngốc bạch ngọt (ngu - trắng - ngọt) trên ti vi, chuyện gì cũng có thể lấy đức báo oán, cũng không phải mỗi một người xấu đều biết quay đầu là bờ.
Bây giờ Tô Hòa là người của công chúng, tự nhiên sẽ bị nhân đạo, đạo đức trói buộc, cho nên dù cho cô hận cha mình, cô cũng phải quản Lý Kiến Quốc.
"Không." Tô Hòa cự tuyệt một tiếng, "Tôi phải diễn một tuồng kịch phập phồng, cẩu huyết cho thoải mái, chứng minh với tất cả mọi người, Lâm Nhiễm tôi không chỉ diễn xuất tinh tế trên màn ảnh, trong cuộc sống diễn xuất cũng không hề thua kém!"
"..." Linda.
Linda nhất thời cảm thấy nhức đầu, cô cảm thấy người phụ nữ này đang muốn tác quái, hơn nữa còn muốn giả bộ tác quái.
"Tôi không thể quản sao?" Linda nhấn huyệt Thái Dương hỏi.
"Dĩ nhiên không thể!" Tô Hòa.
Thú vui duy nhất của cô chính là nhìn từng người đắc tội mình gặp xui xẻo.
"..." Linda.
"Lý Kiến Quốc muốn làm, chị không cần quan tâm đến ông ta, chúng ta bên này cũng không cần phải thanh minh, ông làm thì để ông ta làm, cho ông ta đứng làm, ngồi làm, nằm làm, làm thủ đoạn bịp bợm." Tô Hòa cười.
Khóe miệng Linda giật một cái, cô dùng sức ấn đầu, bất đắc dĩ nói, "Em có thể cho chị một kế hoạch chính xác không?"
Tô Hòa cũng không lừa Linda, nói hết ý tưởng của mình cho Linda.
Sau khi nghe xong, mắt Linda sáng rực lên, nói, "Được, vậy chị sẽ làm như em nói."
-
Lý Kiến Quốc lúc này ngoi lên, nhất định là do người khác chỉ thị, nếu như sau lưng hắn không có ai chống đỡ, chuyện sẽ không thể nháo lớn như vậy trong một đêm.
Nhìn có người muốn nhịp nhàng bôi đen mình, Tô Hòa cười một tiếng, cô thích nhất là chuyện người khác "may áo cưới cho mình" này.
Chuyện mà Lý Kiến Quốc nói trong video nhất định là có người đặc biệt dàn dựng, mấy phút ngắn ngủi đã đổ vô số thùng nước bẩn lên đầu Lâm Nhiễm.
Một là Lâm Nhiễm trong mắt chỉ thấy lợi ích, sau khi có danh tiếng cũng không thèm quan tâm đến cha mình.
Hai là Lâm Nhiễm sửa sắc đẹp, mặt mũi tinh xảo bây giờ đều do nhân tạo.
Ba là khi còn nhỏ Lâm Nhiễm không đứng đắn, không chỉ trộm tiền, còn là một đầu gấu ở trường học, cũng vì Lý Kiến Quốc quản quá chặc, cho nên mới dẫn đến mâu thuẫn giữa hai cha con.