Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 61: Xuyên qua YY văn ngựa giống (4)




Allen ném cho Ngu Tiểu Mạc một tinh thể lam sắc vẫn còn ấm.

Ngu Tiểu Mạc nghi ngờ nhìn Allen, cực kỳ hoài nghi đối phương có phải có vấn đề ở chỗ nào hay không: "Đây là..."

Allen nhàn nhạt nói: "Nội hạch của ma thú trung cấp hệ thủy, phù hợp cho ngươi làm trượng ma pháp."

"Từ từ, tại sao ngươi phải cho ta? Ta không thể nhận..."

"Đưa cho ngươi chính là của ngươi."

Allen nhịn không được vung tay, xoay người rời đi: "Coi như là quà tạ lỗi đi."

Bộ dáng bây giờ của y và ngày ấy giống như hai người khác nhau, có thể là bị Merlin chèn ép đến quá tàn nhẫn, cả người khác xa lúc trước.

Ngu Tiểu Mạc cầm tinh hạch, chần chờ đứng tại chỗ, không biết có nên đuổi theo hay không.

Nhưng mà cuối cùng hắn cũng không đuổi theo, có thể quanh thân Allen tản ra khí tức quá nguy hiểm, hắn không muốn tìm rắc rối.

Khi Allen đi rồi, Ngu Tiểu Mạc cũng dự định quay về ký túc xá. Kết quả đúng là không khéo, đi một lúc, hắn lại gặp người quen.

"Viện trưởng!"

Nhìn thấy Merlin đứng cách đó không xa, Ngu Tiểu Mạc lộ ra nụ cười thật tâm vui vẻ, chạy đến phía Merlin vẫn đang mỉm cười với hắn.

"Đứa bé này."

Merlin nắm cả vai hắn, kéo đến bên cạnh, cười nói: "Allen không nghe lời kia lại tới gây phiền toái cho em?"

"Không có."

Ngu Tiểu Mạc rất vui lòng cùng Merlin thân thiết, lấy ra tinh hạch Allen tặng cho Merlin xem: "Y tặng em một thứ, tuy rằng không hiểu tại sao?"

"Phải không? Cho ta xem được không?"

"Được."

Ngu Tiểu Mạc tùy ý để Merlin vân vê viên tinh hạch trong tay mình, hành động trước mắt xem kỹ tinh tế.

Tinh hạch tản ra màu lam xinh đẹp, lắng đọng lại u lam của hải dương, còn bởi vì ánh mặt trời chiếu sáng, trong u lam còn lóe lên tia sáng vàng mỏng manh.

Thật xinh đẹp.

Dù cho không quá thích Allen, Ngu Tiểu Mạc cũng không thể không thừa nhận, lễ vật y tặng nhìn rất vừa mắt.

Màu xanh nhạt... Giống như nhẫn Mạc Sở cho hắn.

Ngu Tiểu Mạc cúi đầu nhìn nhẫn trên tay mình, phát hiện màu sắc tinh hạch hóa ra không khác gì lắm với màu sắc trên nhẫn bảo thạch.

Rắc.

Một âm thanh rất nhỏ, có bột phấn gì đó ở phía trên ào ào rơi xuống.

Răng rắc.

Ngu Tiểu Mạc ngẩng đầu, chỉ thấy viên tinh hạch ở giữa ngón tay Merlin biến thành một đống bột phấn, bị gió chậm rãi phân tán vào không khí.

Ngu Tiểu Mạc cả kinh: "Viện trưởng?!"

Merlin phủi phủi tay, không chút để ý mà phủi rớt bột phấn trên kẽ tay, sau đó từ trong không gian của giới chỉ lấy ra một trượng ma pháp đính một viên tinh hạch màu lam nhạt.

Merlin nhét trượng ma pháp vào tay Ngu Tiểu Mạc, cười híp mắt giải thích: "Cái kia không hợp với em, ta cho em thứ tốt hơn."

Ngu Tiểu Mạc: "Nhưng, nhưng cái đó là Allen cho em..."

"Chỉ là một tinh hạch trung cấp nho nhỏ mà thôi, ở trong học viện có đầy."

Merlin nói: "Gia tộc của y cũng không hiếm lạ mấy thứ này. Đem món đồ chơi không cần đi nhận lỗi, ngay cả ta còn không thèm nhìn."

Lời của Merlin tràn đầy châm chọc, nhìn ra được viện trưởng không vừa mắt với lễ vật của Allen.

Ngu Tiểu Mạc không nói gì.

Cả người Allen nhiễm đầy máu, hai tay lại được lau đến sạch sẽ, viên tinh hạch đưa cho hắn cũng rất sạch sẽ... Viên tinh hạch này rất có thể là tự mình săn bắt, mà không phải như Merlin nói, tùy tiện lấy tới như vậy.

"Em rất thích trượng ma pháp này, thế nhưng rất xin lỗi viện trưởng, em không thể nhận."

Ngu Tiểu Mạc không nhận lễ vật của Merlin, đặt lại trượng ma pháp vào tay Merlin.

"Em hy vọng trượng ma pháp đầu tiên của em do em tự tạo ra."

"Thực sự không cần sao? Trượng ma pháp hệ thủy này rất thích hợp với em."

Ngu Tiểu Mạc kiên định lắc đầu.

Merlin bất đắc dĩ thu hồi trượng ma pháp: "Thật không có cách nào ép em được... Một tháng sau chính là kỳ săn thú thường niên của các em, có nghĩ tìm ai làm đồng động chưa?"

Kỳ săn thú?

Ngu Tiểu Mạc sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới mấy ngày trước, Bruno xác thực là hỏi mình chuyện tổ đội trong kỳ săn thú."

"Em đã cùng bạn cùng phòng ước định xong rồi."

"Hình như... Gọi là Bruno phải không? Ta nhớ cậu ta là một đứa trẻ rất hoạt bát."

"Vâng, đúng vậy."

"Vậy được rồi, quả nhiên chuyện của em phải do em quyết định."

Tay của Merlin nhẹ nhàng lướt qua trán hắn, vén tóc mái rối bời che ở trước mắt hắn: "Phải cẩn thận, bình an trở về. Đương nhiên, dù cho gặp phải nguy hiểm, trường học cũng sẽ bảo vệ em."

Khi đầu ngón tay chạm đến làn da mang theo rung động rất nhỏ, đôi mắt sâu thẳm màu ngọc bích của Merlin, ôn nhu đến mức làm Ngu Tiểu Mạc muốn chìm vào trong đó.

Ngu Tiểu Mạc âm thầm nắm chặt tay trong ống tay áo, khi Merlin sắp rời đi, hắn bắt cánh tay Merlin lại: "Mạc Sở?"

Cước bộ Merlin dừng lại, quay đầu, ánh mắt nhìn hắn chăm chú.

Ngu Tiểu Mạc khẩn trương rồi lại nghiêm túc: "Thầy là Mạc Sở sao? Có thể nhớ ra rồi sao?"

Merlin trầm mặc vài giây, đột nhiên cong cong môi.

Merlin giữ cằm Ngu Tiểu Mạc, cúi người, chạm vào môi hắn như chuồn chuồn lướt nước (hời hợt).

Ngu Tiểu Mạc: "!!!"

"Ta không biết người trong miệng em là ai..."

Đầu ngón tay ấm áp chậm rãi chà xát trên môi Ngu Tiểu Mạc, Merlin ý vị không rõ cười khẽ vài tiếng, buông tay, đứng dậy: "Nhưng mà, thời điểm ta nghe em kêu như vậy, đột nhiên lại muốn làm như thế.

Ngu Tiểu Mạc: "....." Hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Merlin, trong khoảng thời gian ngắn ngẩn ngơ.

"Đứa bé này."

Merlin giang hai tay tính ôm hắn vào ngực, nhưng vài giây sau, lại đặt tay xuống, lần thứ hai vỗ vỗ đầu Ngu Tiểu Mạc.

"Chờ em quay về, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, có được không?"

"... Ừ."

"A, được rồi, trở về đi."

"... Ừ."

Sau đó Ngu Tiểu Mạc chạy về ký túc xá của mình, nhào lên giường cao hứng mà lăn một vòng.

Thật sự là Mạc Sở!!

Sau khi lăn xong, hắn lại sầu.

Cái tính ăn dấm chua của Mạc Sở thật sự làm người ta đau đầu, hắn còn phải đi giải thích với Allen.. Giải thích thế nào đây?

Trước tiên... Nói lời xin lỗi đã rồi tính tiếp.

Nhưng mà, đến lúc Ngu Tiểu Mạc tìm Allen nói xin lỗi thì, hắn mới biết được hối hận.

"Xin lỗi, ta không cẩn thận đem tinh hạch ngươi tặng, ừm, đánh mất."

Ngu Tiểu Mạc cực kỳ xấu hổ nói lời xin lỗi, nhìn thái độ Allen lạnh nhạt, nhanh chóng cam đoan mình có thể trả cho y lại một viên.

Đối với lần này, Allen chỉ nói một câu khô khan "Đồ đưa cho ngươi là của ngươi, muốn làm gì thì tùy", cũng không thèm nhìn hắn, đi về một phía.

Ngu Tiểu Mạc vội vàng níu y: "Thực sự rất xin lỗi! Ta nhất định sẽ trả lại một viên cho ngươi!"

Allen bị hắn kéo thì ngừng một chút, quay đầu lại: "Ngưoi dự định trả như thế nào?"

"Ách, kỳ săn thú một tháng sau —— "

"Chỉ bằng một mình ngươi - ma pháp sư phụ trợ không có lực công kích gì?"

Ngu Tiểu Mạc: "... Ta sẽ cùng Bruno tổ đội, ta phụ trợ cậu ta."

Ánh mắt lạnh như băng của Allen nhìn hắn từ đầu đến chân, cho đến khi Ngu Tiểu Mạc thấy da đầu tê dại, rốt cuộc mới mở miệng: "Tổ đội với ta, ta sẽ không tính toán chuyện này."

Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc: "Ta đã có đồng đội!"

"Đá đi."

"Ngươi —— "

"Ta lui một bước, cậu ta lưu lại, ba người chúng ta tổ đội."

Allen lạnh lùng nói, cắt đứt lời Ngu Tiểu Mạc còn chưa kịp nói ra: "Vừa rồi còn nói xin lỗi ta, hiện tại lại trưng ra bộ dạng không tình nguyện, ta rất khó nhìn ra rốt cuộc là ngươi có thật tình hay không?"

Quả thực Ngu Tiểu Mạc bị logic cường đạo của y làm cho bật cười: "Không phải là ngươi còn vị hôn thê sao? Huống chi một quý tộc như ngươi, có khi là có người muốn chạy tới tổ đội cùng đó." Nói xong mấy lời này hắn mới kỳ quái phát hiện, quả thực giống như thiếu nữ bình dân bị tổng tài bá đạo coi trọng liền muốn cự tuyệt cùng tổng tài bá đạo dây dưa, có bao nhiêu nhu nhược liền có bấy nhiêu nhu nhược.

"Ý của ta là, ta nhất định sẽ trả lại tinh hạch cho ngươi, nhưng ngươi không thể làm khó người khác."

"Làm khó người khác, thì tính sao?"

Nhìn Ngu Tiểu Mạc muốn thả tay ra, Allen lại dứt khoát gắt gao chế trụ cổ tay hắn: "Thứ cho ta nói thẳng, chỉ bằng thực lực của ngươi cùng bạn tốt sợ rằng rất khó mang về cho ta một viên tinh hạch trung cấp, ta chỉ là vì đảm bảo mình có thể thu được quà bồi thường như lời ngươi nói thôi."

"... Cho nên?"

Allen nói như lẽ đương nhiên: "Cho nên, ta muốn tổ đội cùng ngươi, cái người gọi là Bruno có muốn ở lại hay không là chuyện của cậu ta." Dừng một chút, trong giọng nói của y có một tia gần như là hòa hoãn: "Bích Lạc Ti chỉ làm liên lụy người khác, ta cũng không thích cô ta. Hơn nữa, dù là gia tộc của ta, cũng không muốn ta cùng cô ta có quan hệ gì."

Sau khi nghe được Bích Lạc Ti chọc giận viện trưởng thân phận tôn quý, gia tộc Allen rất không hài lòng với thái độ của vị hôn thê này. Đắc tội một gia đình quý tộc không lớn không nhỏ, so với đắc tội một ma pháp sư mà ngay cả quốc vương cũng tôn kính thì tốt hơn.

"Ta còn cho rằng là —— "

"Cứ quyết định như vậy, ta sẽ chuẩn bị tốt cho cả đội, ngươi chỉ cần mang theo thực lực và não cùng ta tiến vào rừng rậm là được rồi."

Allen đánh nhịp định ra kết cục, chuyện kế tiếp không phải là việc Ngu Tiểu Mạc có thể quyết định.

Bết bát hơn chính là, từ đầu đến cuối, Allen không cho hắn cơ hội cự tuyệt. Mà hắn lại càng không nghĩ ra một cái cớ nào hay để cự tuyệt y, dù sao lúc này, người đuối lý là hắn.

Allen cũng không có nói ra chuyện y cùng Ngu Tiểu Mạc tổ đội, nhưng mà vào lúc ban đêm, Ngu Tiểu Mạc chợt nghe bạn cùng phòng thích hóng chuyện nhà mình nhắc tới Bích Lạc Ti ban ngày ồn ào với Allen, bởi vì vừa mới về trường, ở trước mặt mọi người Allen cự tuyệt tổ đội với Bích Lạc Ti trong kỳ săn thú.

"Bích Lạc Ti còn phát ngôn bừa bãi sẽ không để cho ai tổ đội với Allen, nhưng mà Allen đều không để ý đến cô ta, chỉ đáp một câu "Nếu cô dám thì cứ thử đi", làm Bích Lạc Ti tức giận đến gào thét —— thật đặc sắc, đáng tiếc ngươi lại bỏ lỡ."

Ngu Tiểu Mạc: "....." Ban ngày?

Thời điểm hắn tìm Allen đã là xế chiều.

Lẽ nào dù cho mình không nói xin lỗi, Allen cũng sẽ tìm mình tổ đội sao?

... Suy nghĩ kỹ càng liền thấy hoảng sợ.

Ngu Tiểu Mạc đột nhiên có dự cảm trong kỳ săn thú mình sẽ không sống quá tốt lành gì.

Dự cảm của hắn luôn rất chuẩn, chí ít là đến hiện tại.

Rơi vào đường cùng, không muốn liên lụy đến Bruno, Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển bày tỏ áy náy với Bruno rằng mình không thể tổ đội cùng cậu ta, đồng thời ám hiệu nguyên nhân trong đó cho Bruno.

Bruno: "!!!"

Vì vậy kế hoạch ban đầu bọn họ cùng nhau tổ đội đi vào rừng rậm đã định sẵn cứ như vậy chết yểu, mà một tháng sau, cứ yên lặng như thế, Bruno cùng vài đồng đội khác tiến vào rừng rậm, trước khi đi còn rất lưu luyến phất phất tay với Ngu Tiểu Mạc, có vài phần không khí ly biệt.

"A."

Ngu Tiểu Mạc còn chưa kịp đáp lại, chợt nghe tiếng cười lạnh ở đằng sau.

"... Ngươi đã đến rồi."

Không cần nghĩ cũng biết là ai, thậm chí Ngu Tiểu Mạc còn không quay đầu lại.

"Đi."

"...Ừm."