Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 57: Vương tử đế quốc x Tù binh nhân ngư (13)




Trong phi thuyền của nhị hoàng tử điện hạ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đây là điều mà mọi người không nghĩ tới.

Bom sớm đã được gắn, gian tế đế quốc Hoàng Kim sớm đã mai phục, kế hoạch mưu sát sớm đã được thiết kế.

Hạm đội tháp tùng sớm đã làm ra phản ứng, thế nhưng nhị hoàng tử trong phi thuyền không rõ sống chết, liên lạc cũng bị ngắt, bọn họ không thể xác định nhị hoàng tử có an toàn hay không, cũng sẽ không hành động tùy tiện.

Thời khắc mấu chốt, một cơ giáp màu đen từ đằng xa nhanh chóng lao đến, hình thể cao lớn và uy áp đập vào mặt khiến kẻ khác sinh lòng sợ hãi. Có người nhanh mắt liền phát hiện đây là cơ giáp Lôi Đình của nhị hoàng tử điện hạ, cho dù khiếp sợ vì gặp Lôi Đình ở nơi này, nhưng cũng rất kinh ngạc vì sao Lôi Đình lại xuất hiện ở đây.

Lúc tới, Ngu Tiểu Mạc liền nhìn thấy một cái phi hạm không nhúc nhích đang bay bên cạnh phi thuyền, không để ý tới bọn họ, hai tay của hắn lướt nhanh trên bàn điều khiển, tốc độ nhanh đến mức không lưu lại tàn ảnh.

"Két" một tiếng, Lôi Đình tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ, trên thân kiếm đen kịt có một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, giống như sấm sét trong đêm tối, trong thời gian ngắn bổ ra ngoài không gia.

Sấm sét màu đen chợt bổ về phi thuyền Ngân Bạch, lớp giáp bảo vệ bên ngoài phi thuyền Ngân Bạch được xưng là lực phòng ngự kiên cố nhất cứ như vậy bị một trường kiếm như chớp giật của Lôi Đình đánh nát.

Hành vi của Ngu Tiểu Mạc trong mắt mọi người chính là lỗ mãng, thậm chí ngu xuẩn, không để ý đến an nguy của nhị hoàng tử mà trực tiếp hủy diệt chiếc phi thuyền này. Binh lính đế quốc Bạch Ngân thậm chí còn hoài nghi hắn có phải chung phe với quân tập kích hay không, miệng pháo đều hướng về phía Lôi Đình cùng phi thuyền đã bị hư hại, cảnh giác kẻ thù đột nhiên phản kích.

Bầu không khí khẩn trương, hết sức căng thẳng, nhưng mà cũng không có chiến đấu kịch liệt như trong tưởng tượng của bọn họ. Phi thuyền lung lay sắp đổ bị lực từ dệt thành cái lưới bao lại, Lôi Đình đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng nhị hoàng tử từ trong phi thuyền ra.

Ánh mắt nhị hoàng tử không chút nhếch nhác nào đảo qua xung quanh, cuối cùng dừng lại giữa khoang điều khiển Lôi Đình, vỗ vỗ tay của Lôi Đình, hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện.

Cuối cùng, may mà sự kiện tập kích này không có nhiều người bị thương, toàn bộ hung đồ sa lưới, kết quả sau khi thẩm vấn ngoài dự đoán của mọi người, trong đám người tập kích có người của đế quốc Hoàng Kim, hơn nữa người dựng ra trận tập kích này, chính là Kevin - người bị huynh trưởng chèn ép vài năm gần đây.

Sau khi sĩ binh của quân bộ xông vào phủ đệ của tam hoàng tử, Kevin biết, gã hoàn toàn tiêu đời.

Xiềng xích laser lạnh như băng trói hai tay lại, một khắc kia khi bị đẩy vào ngục giam, đột nhiên Kevin có cảm giác quỷ dị, gã nghĩ vốn mọi chuyện không nên xảy ra như vậy, gã vốn có cơ hội dẫm nát Andean dưới chân, sẽ trở thành người đứng trên mọi người, vốn bản thân nên có tất cả.

Sau cùng khi nhìn thoáng qua bầu trời xanh thẳm, cảm giác quỷ dị mà tam hoàng tử đã từng cảm thụ lại càng thêm mãnh liệt, gã mơ hồ có dự cảm, thế giới này, rất nhanh thì không còn tồn tại...

Sau khi biết được đời này Kevin không còn có khả năng xoay người, Ngu Tiểu Mạc mới thở phào nhẹ nhõm.

Andean trở thành thái tử duy nhất, Anya cũng không chết trước mặt Kevin. Vai chính của thế giới này rốt cuộc bị lật đổ, chủ hệ thống không thế thu được bất kỳ năng lượng gì ở thế giới này, kết cục này đối với hắn và Mạc Sở mà nói, không thể tốt hơn.

Duy nhất có một điều khiến hắn lo lắng chính là, từ đầu đến cuối hệ thống của hắn không có động tĩnh gì, Ngu Tiểu Mạc ra lệnh phóng ra giao diện thông tin, không ngoài ý muốn phát hiện thông tin của mình dừng lại như trạng thái ban đầu, lúc mới đến thế giới này.

Khi Mạc Sở nói với hắn đến thời điểm có thể đi rồi, Ngu Tiểu Mạc không thể thành công gọi hệ thống của mình ra, không có Hoàng truyền tống, hắn không thể rời đi —— thời điểm hắn nói cái ngoài ý muốn này với Mạc Sở, Mạc Sở chỉ cười một cái, cúi đầu hôn trán hắn.

Nụ hôn này làm Ngu Tiểu Mạc thấy bất an trong lòng, sau đó, dự cảm này liền ứng nghiệm.

Bầu trời xuất hiện từng vết nứt, cảnh vật xung quanh bọn họ cũng bắt đầu vặn vẹo sụp đổ, đám người biến thành từng chuỗi số liệu dung nhập vào bối cảnh, mà bối cảnh cũng dần dần biến mất, dần xuất hiện ra một không gian vô hạn âm u màu lam nhạt.

Mà tất cả điều này, chỉ phát sinh trong vài giây.

"Đây là diện mạo nguyên bản của thế giới này, một cái giả tạo, bị cưỡng ép cấu tạo thành, không gian không thể chịu nổi một kích."

Mạc Sở nắm chặt tay hắn, ôm người vào trong lòng.

Ôm ấp quen thuộc cùng ấm áp quen thuộc, Ngu Tiểu Mạc tựa vào lồng ngực rộng vững chãi, bên tai truyền đến tiếng tim đập quen thuộc... Không có.

Hắn không nghe được tiếng tim đập của Mạc Sở, thậm chí không cảm giác được nhịp tim của y.

"Mạc Sở!!!"

Trong phút chốc, dường như Ngu Tiểu Mạc đã biết được gì đó, hắn nắm tay Mạc Sở thật chặt, lại phát hiện thân thể người bên cạnh đang dần trong suốt.

Mạc Sở, giống như những số liệu này, đang dần biến mất.

"Chuyện gì xảy ra?! Có cái gì mà anh không nói cho em biết?!!"

"Không cần lo lắng."

Mạc Sở thoải mái vỗ vỗ lưng Ngu Tiểu Mạc, ở bên tai dịu dàng nói với hắn: "Ta không phải là số liệu chủ hệ thống tạo ra, cho nên ta cũng sẽ không biến mất."

"Bây giờ ta cũng không biết bản thân là cái gì, còn rất nhiều điều chờ ta đi tìm hiểu. Nhưng mà ta có thể đảm bảo, ta sẽ không rời xa em."

"Bảo vệ tốt chính mình, ta ở thế giới khác đợi em —— "

"Ta yêu em."

Dị biến, phát sinh trong nháy mắt.

Một cỗ sức mạnh cường đại từ sâu trong không gian vọt tới, ngăn cách Ngu Tiểu Mạc với Mạc Sở.

Khóe môi Mạc Sở còn nở nụ cười ôn nhu, ảnh ngược trong mắt y là cái bóng của Ngu Tiểu Mạc, giống như là trong thế giới của y, chỉ có một người này.

Mà ở giây tiếp theo, Mạc Sở biến mất.

"Mạc Sở —— "

Trước mắt Ngu Tiểu Mạc tối sầm, cả người như là bị nhấc lên thật cao, sau đó hung hăng ném xuống.

Cảm giác này cùng với khi xuyên qua hoàn toàn khác nhau, cả người hắn giống như bị đặt lên tàu lượn siêu tốc không ngừng xóc nảy, lắc lư lên xuống, vĩnh viễn không ngừng.

Ngu Tiểu Mạc mất đi tri giác trong khoảng thời gian ngắn, mà khi từ trong hôn mê tỉnh lại, cái loại cảm giác như ngồi tàu lượn siêu tốc còn không biến mất.

Hắn nặng nề ngã trên mặt đất, một cái quăng ngã làm trước mắt hắn tối sầm, thiếu chút nữa ho ra một ngụm máu.

Sau khi thị giác dần dần khôi phục, Ngu Tiểu Mạc bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên: "Mạc Sở!"

Nhưng bên cạnh hắn, đã không có Mạc Sở.

—— bảo vệ tốt chính mình, ta ở thế giới khác đợi em.

Đây là Mạc Sở nói qua, y sẽ ở thế giới này chờ hắn.

Nhìn xung quanh cái thế giới xa lạ này, Ngu Tiểu Mạc hít sâu mấy hơi, từ từ khôi phục bình tĩnh.

Không sao, đúng vậy, không sau.

Mạc Sở ở nơi này, hắn có thể tìm được y, giống như mấy lần trước mà thôi.

Ngu Tiểu Mạc muốn bắn ra giao diện thông tin để xem tình huống bây giờ của mình, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, mình đã mất liên hệ với hệ thống.

Đúng vậy, mất tất cả liên hệ, ngay cả kỹ năng lúc trước, cũng không dùng được.

Mà vòng tay không gian hệ thống cho hắn... Cũng không có.

Nhẫn!

Ngu Tiểu Mạc cúi đầu, muốn tìm chiếc nhẫn Mạc Sở tặng hắn, trên thực tế hắn biết rõ rất có thể nhẫn cũng biến mất cùng vòng tay không gian, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng ——

Kết quả, ở trên mặt đất hắn tìm được một chiến nhẫn ngọc bội, hoàn hào không bị hư tổn gì.

Mang nhẫn vào, Ngu Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, có loại cảm giác an tâm.

Không có Mạc Sở, không có hệ thống, hắn ở trong thế giới xa lạ này một mình côi cút, thứ duy nhất có thể an ủi hắn, cũng chính là chiếc nhẫn mang theo hơi thở của Mạc Sở.

Nếu như trước kia, hắn gặp tình huống hiện tại nhất định sẽ hoảng sợ, không biết nên làm gì.

Nhưng bây giờ Ngu Tiểu Mạc cũng không hoảng loạn, thậm chí hắn rất bình tĩnh, tỉnh táo phân tích tình huống bây giờ của mình.

Không có những người khác, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Không có gì ghê gớm, trên người hắn còn mang theo kỳ vọng của Mạc Sở, không phải sao?

Lần thứ hai Ngu Tiểu Mạc đánh giá thế giới xa lạ này —— xung quanh hắn một mảnh bình nguyên, phía đông là rừng rậm, cách nơi này rất xa, Ngu Tiểu Mạc không xác định mình có thể đi đến nơi đó trước khi trời tối hay không.

Mà phía tây... Dường như có thành trấn.

Ngu Tiểu Mạc quyết định đi đến bên kia.

Trên người hắn mặc một bộ áo choàng màu thủy lam, hình như là một loại áo choàng ma pháp sư như trong tiểu thuyết, cho nên hắn phỏng đoán là mình đi tới thế giới đại lục ma pháp các loại.

Tạm thời hắn không biết thân phận của nguyên chủ, mà nếu là ma pháp sư, hẳn sẽ là ma pháp.

Như vậy, hiện tại hắn có thể dùng ma pháp không?

"εξοδερεδο —— "

Thân thể thuận theo tâm ý bản năng làm ra phản ứng, Ngu Tiểu Mạc còn chưa hiểu chuyện gì, trong miệng tự động đọc một chuỗi chú ngữ.

Ngu Tiểu Mạc: "....."

Hắn vừa nói gì đó?

Giây tiếp theo, gió mát thổi đến, thân thể hắn bị gió nhẹ nâng lên, lơ lửng trên không trung.

Ngu Tiểu Mạc: "!!"

Thật sự có thể dùng ma pháp!

Trải qua lúc ban đầu không thích ứng đồng thời nhiều lần ngã sấp xuống, rốt cuộc Ngu Tiểu Mạc có thể miễn cưỡng giữ vững thăng bằng, để cho mình bị gió nâng bay nhanh về phía trước —— đương nhiên, chỉ phi hành ở độ cao thấp thấp mà thôi.

Sơ cấp phi hành chú.

Năm chữ này cũng như trí nhớ bặt vô âm tín đã lâu xuất hiện trong đầu hắn, Ngu Tiểu Mạc xác định mình cũng có thể sử dụng ma pháp như nguyên chủ —— giới hạn trong ma pháp mà nguyên chủ học được.

Có ma pháp hỗ trợ, hắn nhanh chóng vượt qua bình nguyên, mà "Thành trấn" vừa lúc nãy còn ở phía xa xa không rõ ràng lắm, cũng xuất hiện trước mắt hắn.

Căn bản không phải là thành trấn gì, mà là một tòa nhà hoa lệ thật lớn giống như thành trấn, học viện.

—— Hogwarts.

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Ngu Tiểu Mạc.

Đáng tiếc trước mắt hắn đương nhiên không phải là Hogwarts của Harry Potter, mà là một nơi khác, mà Ngu Tiểu Mạc cũng khá quen thuộc, là học viện ma pháp ——

Học viện ma pháp Facila Luosi.

Ngu Tiểu Mạc: "....."

Hắn biết mình ở nơi nào.

Một quyển tiểu thuyết YY tiên phong mà hắn khá quen thuộc 《 Quay về dị thế Ebedis 》.