Trong bóng đêm, lửa trại yên lặng bập bùng, thường phát ra âm thanh tách tách càng làm buổi đêm thêm vắng vẻ.
Bữa tối là bánh bích quy và lương khô, không tính là mỹ vị, lại có thể lấp đầy bụng. Vội vã giải quyết xong bữa tối, Ngu Tiểu Mạc đã bị Kha Vũ lấy lý do "Omega thân thể yếu kém cần nghỉ ngơi" bắt vào trong xe, còn những người khác ngồi cạnh đống lửa, thương lượng xong phân công thay phiên gác đêm, để lại Hàn Kiền ở ngoài xe, những người khác thì vào trong xe, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khi Ngu Tiểu Mạc trằn trọc từ trong mộng tỉnh lại, xuyên qua ánh lửa chiếu vào cửa sổ xe nhìn thấy một mình Nguyên Tiêu canh giữ bên đống lửa.
Trong bóng đêm, gò má của nam nhân anh tuấn dưới sự chiếu rọi của ánh lửa có chút ôn nhu, nhu hòa khác với bình thường làm Ngu Tiểu Mạc có chút mờ mịt, giống như rất quen thuộc.
Thần sai quỷ khiến, hắn đẩy cửa xe, đi xuống.
Không khí lạnh lẽo trong rừng tiến đến khi mở cửa xe, Kha Vũ ngủ bên kia Hàn Kiền ngủ ở phía trước đồng thời giật giật, động tác rất nhỏ, Ngu Tiểu Mạc không có phát hiện.
Trên thực tế vừa đi xuống xe, hắn liền có chút hối hận —— tại sao mình phải ra khỏi xe? Lại cùng người kia ở một chỗ?
Nguyên Tiêu nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn phía cửa xe bên kia thì, thấy Ngu Tiểu Mạc cau mày đứng ở bên kia xe, lúng túng loay hoay, chợt cảm thấy buồn cười.
"Cậu đi ra làm cái gì? Cũng muốn gác đêm?"
"... Ừ."
"Dù sao đã đi ra rồi, nói quay về ngược lại có vẻ mình chột dạ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ngu Tiểu Mạc liền thoải mái ngồi xuống bên đống lửa, nắm một cây gỗ đang cháy quơ quơ.
Ngọn lửa bùng cao lên, Nguyên Tiêu nhìn chăm chú omega trẻ tuổi đang ngồi trước mặt mình, mấy giây sau mới nói: "Trước khi cậu tới nơi này, là bởi vì xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù y nói rất uyển chuyển, Ngu Tiểu Mạc nghe đã hiểu, nhưng mà, không muốn nói cho y biết: "Không nói cho anh."
Nguyên Tiêu nở nụ cười: "Lại ồn ào với ta làm gì, thật là..." Nói xong mới kinh ngạc phát hiện ngữ khí của mình chưa bao giờ ôn nhu cùng sủng nịch như vậy, cái này như là theo bản năng không cần suy nghĩ, cứ tự nhiên thốt ra như vậy.
Giấu diếm kinh ngạc trong lòng, y để ý phản ứng của Ngu Tiểu Mạc, phát hiện người kia cũng không phát giác ngữ điệu của Nguyên Tiêu có cái gì không thích hợp, trong lòng lại buồn bã mất mát, mang theo ảo não nồng đậm.
Nguyên Tiêu chau màu, mạnh mẽ đè xuống tình cảm khác lạ trong lòng, không nói gì nữa.
Bầu không khí nhất thời lúng túng, trong xấu hổ còn trộn lẫn an tĩnh quỷ dị. Ngu Tiểu Mạc chống cằm, nhìn chằm chằm nhẫn trên tay chẳng biết đang có tâm sự gì.
Nguyên Tiêu rất không thích bầu không khí này giữa hai người, muốn mở miệng đánh vỡ sự yên lặng này, nhưng ánh mắt y đảo qua đảo lại trong bóng tối, cuối cùng vẫn là không mở miệng được.
Người yêu này đối với Ngu Tiểu Mạc mà nói nhất định là rất trọng yếu.
Y tức giận bất bình nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới bản thân căn bản không nên có loại thái độ tức giận bất bình này.
Thật chướng mắt!
Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý niệm đó, rất nhanh, nhanh đến mức Nguyên Tiêu còn chưa bắt được vết tích gì, nó liền biến mất trong đầu.
Trong mắt hiện lên ánh lửa nóng cháy, Nguyên Tiêu rũ mi, con ngươi thâm trầm sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc gì, bình tĩnh yên ả, giống như hồ sâu tĩnh mịch.
Vài giờ sau khi ngọn lửa bùng lên, Ngu Tiểu Mạc bị đẩy về phía sau, thân ảnh cao lớn bao trùm, hắn bị ấn trên mặt đất.
Mặt đất thực cứng, cỏ dại chọt vào cổ vừa đau lại vừa ngứa. Ngu Tiểu Mạc kinh hãi, tính đạp một cước, mắt cá chân lại bị vững vàng nắm lấy.
Một khắc kia khi khí tức của alpha được phóng ra, cuộn trào mãnh liệt như thủy triều, dồn dập không thể đỡ, theo bản năng của omega, động tác giãy giụa của Ngu Tiểu Mạc đình trệ một chút, ánh mắt chạm vào đôi mắt của Nguyên Tiêu, quen thuộc làm tim đập nhanh hơn.
Trong nháy mắt chuyển đổi, từ địa ngục lên thiên đường, Ngu Tiểu Mạc cứng đờ, một lát sau, mũi nổi lên một trận chua xót.
"Anh..."
Hắn nghẹn ngào, giống như muốn nói mà không nói ra được.
Mà ở trên người của hắn, nam nhân cười nhẹ một tiếng, tiếng cười trầm thấp từ tính, chấn đến màng tai một trận run rẩy.
"Ta không có nhiều thời gian như vậy... Đợi ta thêm một đoạn thời gian nữa."
Đôi môi nóng rực ở sau tai nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt hẹp dài híp lại, ở trên gáy của Ngu Tiểu Mạc, Mạc Sở cắn một cái không nặng không nhẹ.
Một cỗ điện giật tức khắc lan khắp toàn thân, Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc "A" một tiếng, ở trong lòng Mạc Sở run rẩy xụi lơ.
Kích thích tố của alpha cường thế rót vào trong thân thể Ngu Tiểu Mạc, Mạc Sở không cần suy nghĩ liền đánh dấu trên người hắn để hắn thuộc về mình. Đau đớn như kim đâm cùng khoái cảm mãnh liệt mâu thuẫn mà kết hợp với nhau, Ngu Tiểu Mạc co rút kịch liệt, cơ hồ dưới sự tấn công cùng suy sụp ở nơi này mà khóc thành tiếng.
Loại dằn vặt này không biết qua bao lâu, mỗi một phút một giây đối với Ngu Tiểu Mạc mà nói đều là dày vò. Thân thể hắn trong lồng ngực của nam nhân chiếm hữu mình run rẩy, năm ngón tay vô thức cào trên người Mạc Sở, để lại từng vết xước.
Mạc Sở gắt gao đem con mồi của mình giam cầm trong lồng ngực của bản thân, cho đến khi xác định khí tức của mình đã dung nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, lúc này mới bình tĩnh mà hé miệng, dịu dàng liếm nước mắt ở khóe mắt Ngu Tiểu Mạc.
Hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất đánh dấu omega của mình, tình huống đang ở bên ngoài cũng không thể đánh dấu hoàn toàn được, huống chi...
Bất mãn nhíu nhíu mày, lần thứ hai Mạc Sở đem người đang run rẩy trong lồng ngực mình ra, nhẹ nhàng hôn lên môi một cái.
Đây chỉ là tạm thời đánh dấu mà thôi, tiết dục tố của Mạc Sở ở trên người Ngu Tiểu Mạc không bao lâu sẽ biến mất. Không thể lập tức đem con mồi nuốt nào bụng liền không cảm thấy thỏa mãn khi Mạc Sở nhìn người trong lòng mở to đôi mắt vô thần mà mờ mịt khiếp đảm mà dựa vào ngực mình trong một khắc kia, biến mất vô tung vô ảnh.
Ngu Tiểu Mạc bị vây trong trạng thái vô thức, ý thức hỗn loạn, cảnh vật trước mắt cũng không quá mức rõ ràng. Cái cảm giác bị xâm chiếm mãnh liệt còn lưu lại trong đầu không xóa đi được, theo bản năng hắn sợ hãi, muốn trốn đi, trốn đến nơi không ai phát hiện.
Trước tiên hắn lựa chọn ôm ấp của Mạc Sở —— Vì vậy hắn chui vào cái nơi ấm áp kia, áp mặt vào ngực Mạc Sở, nghe nhịp tim của y, bất động.
Omega theo bản năng thần phục lại thuận theo alpha đánh dấu mình, mà hành động nhu thuận của Ngu Tiểu Mạc với Mạc Sở không chỉ xuất phát từ bản năng của omega, mà còn là vì tín nhiệm và ỷ lại Mạc Sở.
Biết rõ điểm này, Mạc Sở cực kỳ hài lòng, y thậm chí cũng không còn muốn ẩn núp trong cơ thể này cùng linh hồn khác cướp đoạt chủ quyền thân thể. Hiện tại y muốn đem người này mang bên cạnh mình, ở nơi đó hung hăng tiến vào, đánh dấu hắn, làm hắn chân chân chính chính trở thành omega của mình.
"Thế giới này... Ta nhất định phải ăn sạch em."
Hưởng thụ khoái cảm của người yêu ỷ lại chính mình, Mạc Sở tâm tình sung sướng cười nhẹ bên tai Ngu Tiểu Mạc, lại nhẹ nhàng cắn vành tai của hắn.
"Ưm..."
Ngu Tiểu Mạc buồn ngủ thấp giọng rên rỉ, hai tay còn vòng qua cổ nam nhân, cả người đều vùi trong ngực y, vừa vặn được Mạc Sở ôm chặt trong lòng.
Ý thức của hắn không đủ để chống đỡ lý trí của hắn, nếu đổi thành bình thường hắn nhất định sẽ níu chặt Mạc Sở hỏi rõ tất cả, mà bây giờ đại não của hắn lung tung rối loạn như hồ nhão, chỉ biết là dựa vào bản năng của omega, co rúc trong lòng nam nhân của mình, dịu ngoan lại nhu thuận.
"Chờ một chút... Ngoan..."
Âm thanh của Mạc Sở dần dần trở nên mơ hồ, ấm áp y mang tới cũng từ từ biến mất. Ý thức được hết thảy, Ngu Tiểu Mạc hoảng sợ nắm góc áo Mạc Sở, ngẩng đầu muốn y lưu lại, song khi hắn đối diện với người bên cạnh thì, con ngươi vừa mới nãy còn tràn đầy yêu thương lúc này chỉ còn kinh ngạc.
Giờ khắc này Nguyên Tiêu muốn hỏng mất.
Lúc nãy y cũng không biết tại sao, đột nhiên mất đi ý thức. Đợi đến khi tỉnh táo trở lại, trong vòng tay là một thân thể ấm áp, mảnh mai yếu ớt.
Trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào nhàn nhạt của omega, không giống với tiết dục tố mê người trong kỳ phát tình, mà là chỉ khi omega bị đánh dấu mới phát ra loại khí tức như vậy, nghĩa là omega này đã thuộc về một alpha.
Bởi vì là tạm thời đánh dấu, cho nên cỗ hương thơm này nhanh chóng tản theo gió. Mà Nguyên Tiêu cũng đột nhiên bị người trong ngực đẩy ra, không lưu lại nửa điểm tình cảm.
Đáng thương, y còn đang trố mắt đã bị đạp ra, ngay cả chuyện gì vừa xảy ra cũng không biết. Mà omega bị y đánh dấu qua cao cao tại thượng lạnh lùng liếc mắt nhìn y, xoay người đi về phía xe.
Ngu Tiểu Mạc hoàn toàn không ý thức được khóe mắt còn ửng đỏ ướt át đối với alpha mà đã đánh dấu mình là có bao nhiêu chấn động, hắn còn đang ảo não phát hiện bên trong cơ thể ẩn ẩn cảm giác kỳ quái chạy khắp người, mà loại cảm giác này, ý nghĩa là kỳ phát tình của hắn sắp đến.
Trong khoảng thời gian omega ở kỳ phát tình đều tương đối nhạy cảm, một khi cùng alpha tiếp xúc giống như là nước ấm chảy qua da thịt đều có thể mang cho bọn hắn cảm giác vi diệu cùng với khoái cảm không thể ức chế. Mặc dù sau khi trở thành dị năng giả thì loại tình huống này yếu bớt đi nhiều, chỉ cần alpha không tiết kích thích tố ra ngoài, trên cơ bản cũng không có phản ứng gì lớn, nhưng Ngu Tiểu Mạc vẫn cảm thấy lo lắng.
Có thể hắn nên tìm một địa phương một mình đè nén kỳ phát tình xuống, thế nhưng Mạc Sở...
Không cam lòng mà dừng bước, đoán được Mạc Sở chính là nhân vật phản diện của thế giới này, Ngu Tiểu Mạc quay đầu lại, lần thứ hai trừng mắt Nguyên Tiêu, lại phát hiện alpha này đột nhiên xông tới.
"Cẩn thận!"
Hai người đồng thời ngã mạnh xuống mặt đất, một bóng đen xẹt qua lưng Nguyên Tiêu, giây tiếp theo, bị lôi quang chém thành bã.
Mặc dù Nguyên Tiêu đã thu khí tức alpha, nhưng dù sao y cũng là người chiếm hữu Ngu Tiểu Mạc. Một khắc kia khi khí tức nam tính đập vào mặt của Ngu Tiểu Mạc, trong nháy mắt ánh mắt của hắn ươn ướt, khoái cảm mãnh liệt làm cả người hắn nhũn ra, rên rỉ không kiềm chế được mà thoát ra, tiết dục tố của omega cũng thiếu chút nữa mà tràn ra.
Mắt của Nguyên Tiêu đỏ lên, biểu tình cũng trở nên dữ tợn.
Tiết dục tố của omega có lực hấp dẫn kinh khủng, không thể nghi ngờ với alpha, ngửi tiết dục tố của omega, alpha có thể vì tranh đoạt một omega mà đánh mất lý trí vung tay đánh nhau. Mà người nơi này, ngoại trừ Ngu Tiểu Mạc ra, đều là alpha.
Ngay lúc sắp xảy ra thảm kịch alpha chém giết nhau thì, đột nhiên bên tai Ngu Tiểu Mạc "Đinh" một tiếng.
[ Nhận thấy ký chủ gặp nguy hiểm, hệ thống đang truyền đạo cụ ]
[ Đạo cụ hệ thống: Thuốc ức chế tiết dục tố, đã nhận ]
Trong tay nhiều thêm một đồ vật, thân thể Ngu Tiểu Mạc thoát khỏi khống chế của bản thân, giơ tay lên, đem ống tiêm kia đâm vào bên cổ.
Từ lúc tiết dục tố của hắn tản ra ngoài đến khi tiêm thuốc ức chế vào, chỉ có mấy giây ngắn ngủi, mà trong mấy giây này, mấy alpha mấy lý trí từ trong xe phá cửa ra ——
Thế giới hòa bình.