[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong

Quyển 3 - Chương 40: Cục quản lí thời không (1)




Chói...

Ánh sáng nơi đây quá mức chói...

Tĩnh Hạ vốn đang lâm vào giấc ngủ say, lông mi đen dài run run vài lần, nương theo vẻ mặt có chút khó chịu dần mở ra.

Đập vào đôi mắt cô chính là ánh đèn ngay trên đỉnh đầu, vì cô vẫn chưa quen với ánh sáng như vậy nên đôi mắt có chút nhức nhối, đưa ngón tay tinh xảo như bạch ngọc thượng hạng xoa xoa hai vùng thái dương, được một lúc, cô mới chậm rãi mở mắt.

Quang cảnh ngay trước mặt cô chính là một gian phòng, nhưng gian phòng này lại là một gian phòng mang đến cảm giác hiện đại hơn bình thường.

Chiếc giường cô đang nằm là một chiếc giường hình tròn lớn, Tĩnh Hạ dùng lòng bàn tay ấn ấn chiếc đệm, chiếc đệm cũng theo bàn tay cô chìm xuống, vô cùng mềm mại.

Mà bên phải gian phòng chính là một chiếc TV lớn treo trên tường,mà ở bên trái chính là có một bộ bàn ghế tròn được xếp ngay ngắn, ngoài ra còn có hệ thống đang đứng bất động tại một góc tường.

Lúc này, có tiếng "xì" một cái, một cánh cửa tân tiến trước mặt Tĩnh Hạ được mở ra. Một người phụ nữ mặc đồ trắng khá giống sĩ quan, mang theo sự nghiêm túc tiến vào.

"Tĩnh Hạ tiểu thư, cô tỉnh rồi".

"Đây là đâu?". Giọng nói êm tai như tiếng đàn phát ra, thiếu nữ trên giường lười biếng tựa vào thành giường, hơi híp mắt hỏi.

Người phụ nữ chưa trả lời cô mà sâu kín đánh giá thiếu nữ trước mắt này.

Thiếu nữ sở hữu mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen tuyền tùy ý xõa xuống, trên gương mặt đẹp như tranh vẽ hiện lên hai rặng đám mây nhỏ vì vừa mới tỉnh lại, trông dung nhan vốn đã xinh đẹp lại trở nên kiều diễm hơn hẳn.

Trên người thiếu nữ còn mặc một bộ váy trắng muốt dài đến gót chân, ống tay áo rộng tựa tay áo của y phục cổ

đại, ở phần thắt lưng còn tùy ý thắt một chuỗi ngọc trai lung linh làm điểm nhấn. Từ trên xuống dưới, không có một chút trần tục nào, mà ngược lại, thiếu nữ khiến người ta cảm giác một sự cao cao tại thượng, khó với tới.

Nếu như phải dùng từ ngữ để miêu tả, vậy thì dùng một câu thôi: "Phong hoa tuyệt đại".

Mà lúc này, Tĩnh Hạ dùng đôi mắt ẩn chứa sắc bén đối diện lại với tầm mắt đánh giá của người phụ nữ trước mặt.

Rất nhanh người phụ nữ đã trấn định lại, dùng thanh âm nghiêm túc nói với Tĩnh Hạ: "Tĩnh Hạ tiểu thư, vì chúng tôi đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên mới phải bắt buộc đưa cô trở về đây, mong Tĩnh Hạ tiểu thư thứ lỗi".

"Muốn tôi thứ lỗi cũng được, đưa tôi ra khỏi đây".

"Thực xin lỗi, Tĩnh Hạ tiểu thư. Chuyện này nằm ngoài chức trách của tôi".

Người phụ nữ ngay từ đầu vẫn luôn dùng thái độ rất lịch sự trả lời cô. Vậy nên Tĩnh Hạ cũng không có ý định làm khó người phụ nữ này.

Nhưng không có nghĩa cô sẽ tha cho hành động bắt cóc cô đến nơi xa lạ này, đã vậy còn ép cô phải làm theo ý họ.

Trên mặt Tĩnh Hạ vẫn giữ y nguyên sắc mặt lười biếng mà bình tĩnh như lúc đầu, nhưng chính biểu hiện này của cô khiến bất kì ai thấy được cũng không rét mà run.

Chiếc TV lớn vốn được treo ngay ngắn trên bức tường lớn, đột nhiên dùng tốc độ rất nhanh bay đến chỗ người phụ nữ. Người phụ nữ nhận thấy được nguy hiểm, vốn muốn nghiêng người tránh ra, tuy nhiên cả người lại giống như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trừng mắt nhìn TV đang lao tới chỗ mình.

Lúc người phụ nữ cảm thấy lực đạo kia cách mình ngày càng gần, thì chiếc TV đột ngột dừng lại ở sát ngay mặt cô ta, sau đó rơi xuống tạo một tiếng "oành" vang vọng khắp phòng.

Lúc này, thân thể của người phụ nữ đã có thể cử động, cô ta cúi đầu xuống, chiếc TV vốn dĩ rất hiện đại ở ngay trước mắt cô ta trong chớp mắt liền biến thành một đống phế liệu.

Ngay lập tức, sắc mặt vốn kia nghiêm túc kia lại trở nên tái nhợt, cả người không thể ức chế được có chút run rẩy.

Nếu như không phải cô ta là người có chức trách cao, tinh thần cũng vững vàng hơn người thường, thì chỉ sợ đã sớm hét lên và ngất xỉu rồi.

Người phụ nữ có chút khó coi nhìn về phía thủ phạm gây chuyện đang thản nhiên dựa vào thành giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Cô gái này, vừa mới có ý định giết cô ta a!

Cô mẹ nó còn có tâm trạng dưỡng thần sao?

Một lát nữa phải bảo với quản lí, liệt kiểu người đáng sợ như cô vào cấp S ngay và luôn.

Giống như hai vị kia vậy...

Người phụ nữ cố gắng trấn tĩnh lại, hé miệng cẩn thận nói với Tĩnh Hạ: "Tĩnh Hạ tiểu thư, nếu cô mệt rồi thì hãy cứ nghỉ ngơi, tôi... xin phép ra ngoài trước".

Nói xong, chưa đợi Tĩnh Hạ trả lời, cô ta lập tức quay người rời đi, giống như đang sợ có yêu ma quỷ quái nào đó sẽ đuổi theo vậy.

Sau khi cánh cửa khép lại, Tĩnh Hạ mới chậm rãi mở mắt ra, không biết như đang suy nghĩ cái gì, cả căn phòng này liền rơi vào yên tĩnh.

Bất ngờ, màn hình hệ thống vốn tối đen đột ngột lóe sáng, phát ra âm thanh hệ thống đặc trưng: [ Ký chủ, mừng trở lại ].

Giọng điệu băng lãnh này, hệt như lần đầu cô mới gặp nó.

Tĩnh Hạ liếc nó một cái, không trả lời.

Một lúc sau, cô mới mở đôi môi nhỏ nhắn ra, hỏi nó một câu hỏi hệt như trước đó: "Đây là đâu?".

[ Ký chủ yên tâm, nơi đây rất an toàn với cô ]

"Tên". Tĩnh Hạ không thèm nghe nó phân trần, tâm tình có chút uể oải phun ra một chữ.

Hệ thống trầm ngâm một lát, lúc sau mới trả lời: [ Cục quản lí thời không ]

Dì sao cũng chỉ là tên của nơi này, hệ thống cảm thấy không nhất thiết phải giấu cô.

"Hửm..." Tĩnh Hạ khẽ nhếch mày ngài, cảm thán một tiếng.

"Vậy tại sao ngươi lại đưa ta đến đây?".

[ Thực xin lỗi ký chủ, điều này nằm ngoài quyền hạn trả lời của ta ]

Câu trả lời này của hệ thống không khác câu trả lời của người phụ nữ kia bao nhiêu.

Cùng một giuộc có khác.

Hừ!

"Vô dụng". Tĩnh Hạ quay đầu, ghét bỏ nói một câu.

Hệ thống: [... ]

Ngồi trên giường một lúc, Tĩnh Hạ thấy có chút mỏi người, cô quyết định xuống giường.

Để cô ngước mắt nhìn xem nơi này là nơi quỷ quái nào!